Nhâm Phó Hạ không phản ứng, thấy thế Diệp Thư Cát Ly vội nhét ly bia vào tay cô. Giờ mới phản ứng lại nhìn ly bia rồi nhìn sang cô ta.
Diệp Thư Cát Ly cười gượng, môi ghé qua tai Phó Hạ: “Thần Hạ, xấu hổ quá phải làm sao?”
“Hám quá thì tự chịu.”
Lời nói của Phó Hạ lan tới tai của ba kẻ đàn ông, một trong số họ có cười nhẹ. Nhâm Phó Hạ nhấc ly uống một ngụm.
Diệp Thư Cát Ly hơi cau mày với cô, vẻ mặt lại man mác có chút buồn rồi liền nấc một ly hết.
“Hạ, cậu xin số điện thoại cho tớ đi!” Diệp Thư Cát Ly kiên quyết ghé tai Phó Hạ nói.
Nhâm Phó Hạ chẳng thèm để tâm, cô không có hứng hám trai gì tầm này, mà dưới người cô cứ liên tục có tiếng tin nhắn vang lên. Từ ngày hôm qua đã như thế, sáng nay làm việc cũng vang lên khá nhiều lần cô đã tắt đi mấy tiếng, nhưng có vẻ bây giờ đã mở thông báo nên tin nhắn cứ vang.
Có chuyện quan trọng sao? Nhâm Phó Hạ lấy máy ra nhìn. Nhìn xong cô mới nhớ ra hoá ra là tên trai cô tán tỉnh thành công sau vài phút ở một cái ap, Nhâm Phó Hạ bất lực với mình một chút, chia tay với Hoàng Giả Ninh thôi mà cô lại làm ra trò ấu trĩ như vậy! Có điều gã đàn ông này nhắn cũng nhiều tin quá rồi, một hàng dài.
Nhâm Phó Hạ thật sự bất lực với bản thân quá mà, nhưng cũng đã xem rồi cô cũng nên trả lời nhỉ, nghĩ rồi cô liền nhắn vài câu. Vừa xong cô lại bị Diệp Thư Cát Ly quấy rối lần nữa, vẫn là câu chuyện muốn được phương thức liên lạc.
...
“Này, không uống mà cầm điện thoại làm gì vậy hả Ngụy?”
Chung Ngụy quay sang nhìn Uông Thần Diêu cười một cái trả lời: “Nhắn tin với người yêu!” Anh khẽ nói.
Câu nói vừa thốt ra Uông Thần Diêu kinh ngạc như muốn rụng rời lý trí, hắn chưa tin nổi, một kẻ bận rộn hiếm tìm gái như Chung Ngụy mà cũng có bạn gái rồi sao? Nhìn cậu ta cứ gắn mắt vào điện thoại lại cười cười Uông Thần Diêu không thể nghi ngờ thêm được nữa, gã hỏi: “Chắc chơi thôi chứ nhỉ? Lần này mày về là để thực hiện nguyện vọng của cố cụ mày mà!”
Chung Ngụy bỗng khực lại, nụ cười cũng tan biến. Hắn nhìn qua dòng tin nhắn được người đối diện phản hồi, do dự một chút cuối cùng cũng chọn nhắn tin tiếp.
Uông Thần Diêu thấy vậy chỉ thở dài, cụm một ly cùng người bạn kế bên rồi uống.
Mà phía này, Nhâm Phó Hạ bắt đầu lộ ra nụ cười trên chiếc điện thoại, mắt cũng chăm dán vào màn hình hơn. Mà Cát Ly vẫn cứ liên tục giục cô đòi xin số điện thoại.
Nhâm Phó Hạ bực bội nhìn Cát Ly, cô ta tỏ vẻ dễ thương nhìn Phó Hạ đang rất cầu khẩn. Phó Hạ nhìn khinh cô ta một cái rồi nhìn sang Uông Thần Diêu với Thôi Lục, hai kẻ đàn ông Cát Ly nhìn rồi đưa điện thoại sang cười lạnh một cái nói: “Rất vui nếu một trong hai quý ông cho tôi xin phương thức liên lạc, vì bạn tôi lỡ chân xa vào tim một trong hai người rồi!”
Diệp Thư Cát Ly hốt hoảng khi Nhâm Phó Hạ nhắc tới mình, cô ta ngại ngùng cúi thấp đầu kéo lấy phần áo eo của Phó Hạ.
Uông Thần Diêu nhìn Phó Hạ một cái, vẻ mặt không hề có hứng gì. Còn Thôi Lục, hắn có chút cười, nhìn lên Phó Hạ rồi dán mắt xuống Diệp Thư Cát Ly.
“Bạn em lỡ chân mà bước được vào cả hai trái tim của tụi anh sao?”
“Không, ai cũng chỉ bước vào được một cái, nhưng để xác thực có nên đi hướng đó hay không thì phải xem đối phương có thật sự xứng đáng!”
Thôi Lục cười rõ một cái rồi lấy ra điện thoại, hai người chính thức liên kết phương thức liên lạc với nhau, xong rồi Phó Hạ liền vứt điện thoại ra cho Diệp Thư Cát Ly, cười nhẹ nói: “Rồi đấy, nhưng phải có phí nha!”
Diệp Thư Cát Ly vui vẻ nhận lấy rồi gật đầu.
“Này em gái, xin cho bạn mà không định lấy thêm cho mình nữa à?”
Thôi Lục cầm ly rượu, vẻ mặt hơi bad đầy thâm ý nhìn Phó Hạ lại nói tiếp: “Nhìn em rất đúng gu anh đấy, uống một ly với anh nào!”
Nhâm Phó Hạ nhìn ra cô bạn, cô thấy Cát Ly đang cố gượng ép cười, thấy thế cô liền nhấc ly lên, cô cười lạnh với người đàn ông đó một cái.
“Rất vui vì anh mời rượu, nhưng thật tiếc tôi không có dùng Wetchat, với cả anh cũng không phải gu tôi! Nhưng tôi thấy anh và bạn tôi hợp nhau hơn đấy.”
“Ồ! Vậy sao?”
“Ửm, cạn ly!”
Phó Hạ nâng ly lên cười một cái, Thôi Lục tiếp nhận xong rồi hai người liền uống một hơi hết.
Thôi Lục đặt ly xuống, hắn đưa con mắt của mình ra quan sát lấy Diệp Thư Cát Ly một lượt, rồi cười nói: “Rót anh một ly được không?”
Diệp Thư Cát Ly tiếp nhận, cô ta vội cầm một chai rót đầy vào ly vừa rồi của gã.
“Đầy như vậy! Em gái là đang muốn chuốc say anh để làm trò gì sao?”
Diệp Thư Cát Ly cười nhẹ trả lời: “Nếu anh uống say thì đã có bạn đưa về, em làm gì bày trò được.”
“Hừm, nhưng họ bận lắm! Nếu anh say... chắc đành nhờ em vậy!” Thôi Lục cầm ly đầy tay nhìn Diệp Thư Cát Ly một cái rồi uống vơi hết.
“Vì em anh say, em phải chịu trách nhiệm đấy!”
“Hả... "thằng này hơi khùng thì phải" !”
“Anh thích vẻ mặt đó của em đấy, mình có phương thức liên lạc rồi giờ cho anh xin tên được không?”
"Thằng này nãy thấy ngầu lắm mà giờ nói nhiều thế nhỉ! Tự dưng đòi được cái liên lạc của nó."
...
"Người này nhắn tin hợp ý mình ghê! Cái gì mình viết ra hắn đều trả lời nhanh, mình viết mấy cái khùng điên hắn cũng theo trả lời! Mắc cười đấy."
“Ha ha...”
Tự nhiên Nhâm Phó Hạ dừng lại, hình như cười hơi lớn rồi! Cô ngẩng mặt nhìn, cũng may không ai nhìn. Phó Hạ thở một hơi thả lỏng, vừa nãy cô sắp hồi hộp luôn nhưng cũng may là không ai nhìn.
Ngồi trong bar cũng được kha khá thời gian rồi bây giờ Nhâm Phó Hạ thấy hơi ngột ngạt, cô nhìn sang cô bạn bên cạnh, hai người kia trò chuyện hợp ý hơn rồi đấy. Nhưng cô muốn về, Phó Hạ khẽ lay cánh tay của Cát Ly, Diệp Thư Cát Ly thấy vậy cô ta liền bật dậy dắt tay của Phó Hạ rời đi nhanh chóng.
Nhâm Phó Hạ quay mặt lại chỉ thấy chàng trai kia như đang hốt hoảng muốn kêu lại nhưng nhìn sang Cát Ly, cô ta có vẻ không muốn quan tâm.
Ra bên ngoài xong mới thấy Diệp Thư Cát Ly thở một hơi dài, miệng còn liên tục càu nhàu.