Rất nhanh hai cô gái họ Nhâm đó chọn được những món đồ mà mình thích, tuy nhiên còn hai món đồ không ai lấy, Nhâm Tư Tư vui cười nhìn tới Nhâm Phó Hạ bên cầu thang mà nói: “Em có muốn phần quà không? Bố mang về còn đây này!”
Lúc này Nhâm Đạt mới quay mặt nhìn sang phía cầu thang, nơi cô con gái ruột của mình đang đứng. Thấy Phó Hạ mặt lạnh mày lỏng không cảm xúc gì, ông ta hơi cau mày.
“Bố, em ấy nói sẽ về đây sống và cũng chia tay bạn trai rồi!” Nhâm Bích Ngọc cười tươi nói.
Nhưng Nhâm Đạt hình như không có ý cười với Phó Hạ.
“Tuỳ nó, sống ở đâu cũng được.”
Nói xong ông ta liền quay người đi. Bầu không gian cứ tĩnh lặng, không ai lên tiếng nữa, Nhâm Phó Hạ cũng lười vẽ biểu cảm lên khuôn mặt của mình.
Nơi đây, hình như lại không chào cô nữa rồi.
Vì phòng ngủ đã không còn nên Nhâm Phó Hạ có chút khó khăn dọn tầng trên nhất để tạm nghỉ, trên đây bầu không khí hơi sấm xịt, đen tối có vẻ rất khó thở. Nhâm Phó Hạ chuyển vali vào, bật đèn lên dọn nhẹ một góc cho sạch rồi cũng ngủ luôn.
Buổi sáng lần mò thức dậy, Nhâm Phó Hạ đã ăn mặc gọn gàng, áo sơ mi trắng và quần giả váy rồi từ tầng ba đi xuống tầng một, ra gần tới nơi cô nghe thấy có tiếng đông vui cười nói. Trong giây phút bước chân cô dừng lại một nhịp, vẻ mặt khó xiết tả xong rồi lại đi xuống.
Hiện tầm mắt cô là "một gia đình" có vẻ rất hạnh phúc, đầm ấm. Ngay sau khi họ thấy cô người lờ đi, người vui vẻ, người nhìn mặt. Nhâm Tư Tư rất khoái vui mà vẫy tay gọi Phó Hạ ngồi vào bàn, nhưng Nhâm Đạt lại nói: “Nó biết tự lập, con ăn đi.”
Nhâm Phó Hạ nghe rất rõ, không chỉ cô mà cả ba người còn lại, mẹ cô, chị cô.
“Ôi Phó Hạ, sao con lại về đây. Chẳng phải con đã rời nhà theo thằng nào đó sao?” Nhâm phu nhân hốt hoảng nói.
“Tụi con chia tay rồi!”
Nhâm Phó Hạ đang mong chờ, cô chờ và hi vọng mẹ sẽ... quan tâm mình.
“Vậy sao, con về mà mẹ không biết. Có muốn ăn cơm không?”
Nhâm phu nhân vừa nói nhưng mắt không nhìn, bà ta cười vui vẻ gắp đồ ăn vào bát của hai cô con gái bên cạnh, những lời nói này cứ như chỉ để cho có chứ thực chất bà không quan tâm Nhâm Phó Hạ.
Đôi mắt Nhâm Phó Hạ hơi rũ xuống: “Thôi ạ! Còn phải đi làm sớm, bố mẹ chị ăn cơm vui vẻ.”
Bố và mẹ không trả lời, không nhìn Phó Hạ nữa. Cô tự khắc ra ngoài nhanh chóng, cảm xúc trong người lâng bâng khó chịu, chán ghét khiến cô không muốn nghĩ, muốn tả, Nhâm Phó Hạ nhanh chóng ra đường lớn bắt một chiếc xe vào giữa trung tâm thành phố.
Cô dừng chân tại một khu nhà sân rộng, trong sân chứa kha khá chiếc xe hơi, Nhâm Phó Hạ vào trong nói chuyện với chủ nhà một chút, hỏi về chiếc xe của mình. Nghe xong xe đã bảo dưỡng được rồi cô liền lái đi ra khỏi cổng, chiếc xe trắng khoảng trăm triệu chạy băng băng trên đường, giờ phút này trong đầu Phó Hạ chỉ toàn cơn cuồng dã chán ghét. Chiếc xe đi được một chặng đột nhiên phanh gấp.
...
“Thần Hạ, cậu lái xe nhanh vậy? Bị cảnh sát đuổi hay gì.”
Diệp Thư Cát Ly mở cửa xe rồi ngồi vào. Mắt quan sát chút biểu cảm của Phó Hạ, nhưng cô ta chỉ thấy gương mặt như thường ngày, bình thường, nhưng lại ảm đạm như chứa cơn bực.
“Không có gì.”
Dứt lời Nhâm Phó Hạ đạp phanh, tốc độ dần tăng lên, Cát Ly bên cạnh há hốc tay lần mò bên trên cầm chắc, khuôn mặt thoảng thốt thét lên: “Cậu bị ấm đầu à! Đi chậm đi chậm, phóng nhanh như vậy là muốn ăn chuối nai xanh sao?”
Nhân Phó Hạ dường như không để ý tới, cô vẫn lái với tốc độ càng lên, cho tới khi phía trước xe có chút đông, cô nhận ra trong số xe trước, cạnh mình như giống xe đắt tiền nên đã đi chậm lại.
Diệp Thư Cát Ly thở dài, bàn tay xoa xoa lồng ngực mình.
“Đồ đin, làm tớ bị doạ sắp chết!”
...
“Ấy! Phó Hạ, Thần Hạ, đó... đó không phải Lamborghini sao? Màu đen đẹp chưa kìa, còn có tiếng thì phải.”
Cát Ly mắt to ra nhìn lên phía trước, miệng bắt đầu lảm nhảm, nói những từ vển vông.
Nhâm Phó Hạ lười biếng nhìn, chiếc xe đúng sang nhưng lại đi chậm khiến Nhâm Phó Hạ hơi bực, chờ khi những chiếc xe kia tản dần cô mới đạp phanh chạy nhanh.
Diệp Thư Cát Ly gào lên muốn cô đi chậm lại nhưng Phó Hạ đang bực sao để tâm, Cát Ly tiếc nuối thò đầu ra nhìn lần cuối rồi mới rời mắt.
Kỹ năng lái xe của Phó Hạ không tệ, tay cô cầm chắc vô lăng, gặp chiếc xe nào cô đều cũng vượt qua hết, cho tới khi gặp vài chiếc hiếu thắng muốn vượt qua cô, đã gặp thì chơi, tâm trạng của cô rất tệ nên đã đua cùng vài chiếc qua một vài con đường vắng vẻ. Cho tới khi sắp tới giờ làm cô mới rẽ đường.
...
“Đồ khốn nhà cậu... cậu giết tôi luôn đi! Khốn nạn, đồ đin, đồ đáng ghét.”
Diệp Thư Cát Ly mặt sắc thái xuống, lưng không thẳng vừa đi vừa mắng rủa chửi Nhâm Phó Hạ phía trước.
“Mai mốt muốn ngủ dưới đất, ăn chuối xanh thì nhớ đừng tới tìm tao đi cùng. Thanh xuân của con gái tuổi hai tư này chưa muốn hạ màn đâu.” Diệp Thư Cát Ly bi thương nói.
“Hừ... đồ nhạt nhẽo. Không nói với cậu nữa, tớ đi lên khu làm của tớ đây. À trưa nhớ gọi tớ đi cà phê nhe, moa moa Thần Hạ.”
Dứt câu thần thái của Diệp Thư Cát Ly như bừng sống, cô ta liền chạy sang một chiếc thang máy, còn Nhâm Phó Hạ, cô chỉ nhìn liếc qua một cái rồi đi vào trong thang chen chúc lẫn đám người.