Dù thế nào thì anh cứ tránh đi trước đã rồi nói, tránh một chút sẽ giảm thiểu hết sức những phiền phức không cần thiết.
Ông lão khẽ gật đầu, bảo Lý Phàm và Trương Đức Võ tới một gian phòng chờ một lát.
Advertisement
Sau khi ông lão mở cửa, Bạch quân sư chẳng thèm hỏi ý kiến ông ta mà dẫn luôn người của mình đi thẳng vào.
Ông lão cảm thấy rất tức giận, ông ta ghét nhất là chưa được phép của mình mà người ta đã tự tiện xông vào, sắc mặt ông ta trở nên lạnh lùng, nói: "Các người đi nhầm chỗ rồi, các người hãy rời khỏi đây."
Bạch quân sư chẳng thèm để ý, cười lạnh, đồng thời búng tay một cái, đàn em phía sau anh ta lập tức lấy ra một cái hòm, trong hòm chứa đầy tiền mặt.
Bạch quân sư tưởng dùng chiêu này đối phó với ông lão sẽ rất hữu dụng, anh ta cho là sau khi nhìn thấy nhiều tiền như vậy, đối phương chắc chắn sẽ thay đổi thái độ của mình, nhưng mà anh ta nghĩ quá ngây thơ rồi.
Ông lão lạnh lùng liếc mắt, cũng không thèm nhìn số tiền kia.
Bạch quân sư chẳng thèm quan tâm đến sắc mặt của ông lão, thái độ ngạo nghễ nói: "Hôm nay, tôi đây giao cho ông một nhiệm vụ, tôi là người của Long Hậu, chắc ông biết Long Hậu rồi, cũng chính là Long Môn, tôi nghe nói mấy năm trước, ông đã làm cho Long Môn một cái chìa khóa, bây giờ tôi cần ông làm lại nó cho tôi."
Lý Phàm và Trương Đức Võ trốn ở trong phòng, nghe rõ mồn một, bọn họ đều cảm thấy rất ngạc nhiên, bọn họ không ngờ đối phương cũng tới vì chìa khoá Long Môn, nếu không phải chính tai nghe được, bọn họ cũng không thể tin vào điều này.
Bọn họ đều ngây người, lúc lâu sau cũng không biết nên nói cái gì mới đúng, chuyện này thật quá trùng hợp rồi.
Thì ra, Bạch quân sư đã âm thầm điều tra, phát hiện ông lão trước mặt chính là người đã tạo ra chìa khoá Long Môn, nên anh ta mới cố ý tới.
Sau khi nghe vậy, ông lão thản nhiên nói: "Tôi không hề biết gì về Long Môn gì đó, bây giờ tôi không thiếu tiền, hơn nữa phương pháp chế tạo chìa khóa đã bị mất rồi."
Sắc mặt Bạch quân sư lập tức trở nên lạnh như băng, đối phương từ chối nhanh như vậy, khiến anh ta bất giác cho rằng đối phương đang nói láo, anh ta lạnh lùng lừ mắt với ông lão nói: "Ông đang đùa tôi phải không? Tôi cho ông biết, ông nhất định phải chế tạo chiếc chìa khoá này cho tôi, nếu không tôi sẽ cho ông biết tay."
Tính cách ông lão khá ngay thẳng, nên tất nhiên không hề bị điều này mê hoặc, ông ta không hề sợ sệt nói: "Tôi sẽ không giúp anh."
Bạch quân sư sầm mặt lại, anh ta biết, nếu không lấy được chìa khoá Long Môn thì hậu quả sẽ nghiêm trọng cỡ nào, anh ta không ngờ ông lão này lạo không biết điều như thế.
"Rất tốt, đây là tự ông chuốc lấy, xem ra tôi phải cho ông biết thế nào là lễ độ rồi." Bạch quân sư chợt vung tay lên, nếu đã không thể mềm dẻo thì ông ta đành phải cứng rắn.
Mười đàn em phía sau lập tức vây ông lão lại.
Tất nhiên, Lý Phàm đã nhìn thấy điểm này, anh rất khinh thường cách làm của Bạch quân sư, anh ta thật không biết xấu hổ, rõ ràng anh ta đang ép người.
Ông lão tức tối nói: "Các người muốn làm gì?"
"Tôi khuyên ông tốt nhất hãy đáp ứng yêu cầu của tôi, bằng không đừng nói ông, ngay cả con ông cũng sẽ không nhìn thấy mặt trời ngày mai." Bạch quân sư cười lạnh một tiếng.
Đổi lại dù là ai cũng có thể nghe ra Bạch quân sư đang trần trụi uy hiếp.
Nghe vậy, ông lão không thể chịu nổi nữa, ông ta không ngờ đối phương lại hèn hạ như thế, ông ta nghiến chặt hàm răng, nhất thời không biết nên nói gì mới tốt.
Lý Phàm nhướng mày, ngộ nhỡ Bạch quân sư lấy được chìa khóa Long Môn trước thì phiền phức lớn rồi, hơn nữa nhỡ ông lão bị đối phương sát hại thì chuyện anh muốn cho người phục chế chìa khoá Long Môn gần như khó như lên trời.
Bạch quân sư cười châm chọc: "Thế nào, cuối cùng ông có đáp ứng yêu cầu của tôi hay không, dù sao bây giờ, ông cũng không có lựa chọn khác, tôi khuyên ông tốt nhất hãy tỉnh táo một chút mới tốt."