“Chiếc chìa khóa này hơi đặc biệt, hình như tôi đã nhìn thấy nó ở đâu rồi thì phải.” Sau khi nhìn thấy chìa khóa Long Môn, ông lão bỗng lẩm bẩm một câu.
Trương Đức Võ kỳ lạ hỏi: “Ý ông là, có lẽ ông đã đánh chìa khóa này?”
Advertisement
Ai ngờ ông lão lại quả quyết gật đầu đáp: “Đúng vậy, quả thật tôi đã đánh chìa khóa này.”
Trương Đức Võ nghe xong thì suýt rớt cằm xuống đất, ông nghi ngờ có phải mình đã nghe nhầm rồi không?
Nhưng Lý Phàm lại thầm mừng rỡ, nếu đúng là vậy thì quá tốt rồi.
Nếu đối phương là người đã đánh chìa khóa Long Môn, nói không chừng ông ta thật sự có thể khôi phục lại hình dáng ban đầu của nó.
Lý Phàm cười nói: “Ông lão, nếu đã như vậy thì làm phiền ông rồi.”
Từ khi biết thân phận của đối phương, Lý Phàm buộc phải khách sáo với ông lão này một chút.
Ông lão gật đầu nói: “Quả thật tôi đã đánh chìa khóa này một lần, nhưng tôi đã quên hết trình tự rồi, dù gì cũng nhiều năm như vậy.”
Trương Đức Võ vốn định mỉa mai lần nữa, thì bị ánh mắt của Lý Phàm ngăn cản, anh biết ông muốn nói gì, nên phải ngăn cản lại ngay.
Trương Đức Võ nhìn thấy ánh mắt của Lý Phàm, mới bắt đầu thành thật.
Lý Phàm cười nói với ông lão: “Ông lão, ông còn giữ bản phác thảo tạo ra chìa khóa lúc trước không?”
Ông lão ngẫm nghĩ, rồi xoay người đi tìm ngay, nhưng lại lắc đầu nói: “Thật ngại quá, có lẽ bản phác thảo này đã bị vứt rồi, rất khó tìm lại được.”
Lý Phàm nhíu mày, biết được thông tin này thì thở dài, không ngờ kết quả này khác hẳn so với những gì anh nghĩ, nhưng anh không hề từ bỏ, nếu vậy thì anh không cần phải lải nhải với đối phương nữa.
“Ngoài bản phác thảo thì có còn cách nào nữa không?” Lý Phàm lại hỏi.
Anh biết rất rõ tầm quan trọng của chìa khóa Long Môn, nếu đối phương đã quên mất thì thật sự phiền to rồi.
Ông lão nghe xong thì nhận lấy chìa khóa Long Môn, xem xét nhiều lần rồi nói: “Để tôi thử xem sao.”
“Ừm.” Bất kể thế nào thì chuyện này vẫn còn cơ hội, giờ Lý Phàm mới thôi quấy rầy ông lão.
Trương Đức Võ không nhịn được khẽ lầu bầu: “Tôi thấy ông lão này đang khoác lác, lỡ ông ta không đánh được thì sao?”
“Dù gì ông ta cũng không biết tác dụng của chiếc khóa này, hơn nữa ngộ nhỡ ông ta nghe thấy câu nói này của ông, đến lúc đó ông ta không chịu giúp nữa, thì tôi sẽ cho ông đẹp mặt.” Lúc nói đến vế cuối, giọng điệu Lý Phàm bỗng trở nên lạnh lẽo.
Trương Đức Võ rùng mình, ông cũng biết anh không nói đùa với mình, nên ngậm miệng lại ngay, để anh khỏi cho ông đẹp mặt, ông vội bảo đảm mình sẽ không nói xấu nữa.
Lý Phàm chẳng thèm so đo với Trương Đức Võ, vì anh biết ông ta đang nghĩ gì.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Lý Phàm hờ hững nói: “Để tôi đi xem giúp ông.”
Ông lão gật đầu, lúc Lý Phàm nhìn qua mắt mèo ở cửa thì sửng sốt, người tới chẳng phải ai khác, mà chính là Bạch quân sư.
Lý Phàm cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao anh ta lại tới đây?
Lý Phàm cho rằng lần này Bạch quân sư đến đây, chắc chẳng có chuyện gì tốt lành.
Trước tiên, Lý Phàm giật chìa khoá lại, khiến tay ông lão khựng lại.
"Đại sư, ông có khách tới thăm, vậy tôi tránh đi trước một chút." Chìa khóa Long Môn là chuyện rất quan trọng, tuyệt đối không thể để Bạch quân sư nhìn thấy. Lý Phàm cũng không rõ tại sao Bạch quân sư lại tới đây.