Ông lão lưỡng lự một chút rồi cuối cùng thở dài nói: "Tôi thật không có bản vẽ phác thảo chìa khoá, nên bây giờ tôi thật không có cách nào chế ra được, anh làm như thế này không phải khiến người ta khó xử sao?"
Bạch quân sư cố tình gây sự, nói: "Tôi không quan tâm, dù sao chìa khoá là do ông chế tạo ra, bây giờ làm lại một chiếc, chẳng qua là chuyện rất đơn giản với ông mà thôi."
Advertisement
Ông lão gần như suy sụp, những gì nên nói ông ta đã nói hết rồi, nhưng đối phương chẳng thèm nghe, điều này khiến ông ta cảm thấy rất bất đắc dĩ, ông ta hoài nghi có phải đối phương nghe không hiểu lời ông ta nói không.
Ông lão cau mày nói: "Được, vậy tôi sẽ cố hết sức thử một lần vậy."
Bạch quân sư bật cười lớn, ngay khi anh ta quay người rời đi, Lý Phàm liền đi ra, nói: "Không ngờ thân là người Long Môn, mà anh lại ỷ vào thân phận của Long Môn diễu võ giương oai khắp nơi, thật khiến Long Môn mất mặt."
Nghe thấy âm thanh quen thuộc, Bạch quân sư giật mình một cái, theo bản năng xoay người sang chỗ khác, nếu không phải tự mình nhìn thấy, anh ta cũng cảm thấy khó tin, anh ta cảm thấy rất bất ngờ vì điều này.
Âm thanh này có thể nói là nỗi ám ảnh của anh ta, anh ta tưởng mình nghe nhầm rồi, nhưng anh ta vẫn không khỏi quay người lại, vừa nhìn thấy Lý Phàm, nụ cười của ông ta lập tức cứng lại.
"Sao cậu lại ở đây?" Bạch quân sư vô cùng kinh ngạc nhìn Lý Phàm, anh ta lập tức bị dọa cho giật mình, hít sâu một hơi, cảm thấy khó tin.
Lý Phàm cười nói: "Thế nào, việc tôi xuất hiện ở đây, không phải rất bình thường sao."
Bạch quân sư không kìm được nói: "Cậu đã nghe thấy tất cả lời tôi vừa nói rồi phải không?"
Có thể nói chuyện liên quan chìa khóa Long Môn là một cơ mật, ngộ nhỡ Lý Phàm cũng bắt đầu nhằm vào cái này thì phiền phức rồi.
Lý Phàm không hề phủ nhận, khẽ gật đầu.
Anh hiểu tại sao mấy ngày gần đây Long Môn không có động tĩnh gì, thì ra là ra tay từ những nơi khác.
Nhìn thấy Lý Phàm, Bạch quân sư nhất thời không biết nên làm như thế nào cho phải, anh ta biết đối phương lợi hại, chỉ bằng mấy người anh ta mang tới chẳng thấm tháp gì.
"Lý Phàm, cậu đã không phải người Long Môn nữa, nên chìa khóa Long Môn không có liên quan gì tới cậu, tôi khuyên cậu đừng nhúng tay vào chuyện này, bằng không, cậu nhất định sẽ phải trả giá đắt." Bạch quân sư trầm giọng nói.
Lý Phàm cười nhạt một tiếng, nói: "Dù tôi không phải người Long Môn, nhưng tôi hiểu rõ tác dụng của chìa khóa Long Môn, e là sau khi các người mở ra được kho báu của Long Môn thì chuyện đầu tiên các người làm chính là tới đối phó tôi đấy."
Anh không biết rốt cuộc trong kho báu của Long Môn có đồ vật gì, nhưng anh biết tuyệt đối không thể để cho người Long Môn lấy được kho báu này, nếu không anh sẽ gặp uy hiếp cực lớn.
Nghe vậy, Bạch quân sư chợt hít sâu một hơi, anh ta không ngờ đối phương lại đoán được hết suy nghĩ của mình, nếu không phải tận mắt chứng kiến, anh ta cũng không dám tin là thật, nên anh ta bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
"Đúng thế." Bạch quân sư nuốt xuống một ngụm nước bọt, miễn cưỡng khẽ gật đầu.
Nhưng vừa dứt lời, anh ta đã bắt đầu hối hận, anh ta day day cái trán, sao anh ta có thể nói ra chuyện này chứ, bây giờ anh ta cảm thấy hết sức hối hận, ân hận chết mất, sớm biết như vậy thì anh ta cứ giả vờ như cái gì cũng không biết.
Nghe thấy mấy lời Bạch quân sư vô ý thốt ra, sắc mặt Lý Phàm liền trở nên lạnh lùng.
Bạch quân sư giật nảy mình, anh ta cũng không phải kẻ ngốc, anh ta nhận ra đối phương sắp nổi giận rồi, anh ta cảm thấy không khỏi đau đầu, nhất thời không biết nên làm như thế nào cho phải.
Người đàn ông cao lớn khác nhỏ giọng nói: "Làm sao bây giờ, cần ra tay hay không?"
Nghe vậy, Bạch quân sư gần như xúc động đến chửi thề, anh ta biết sự lợi hại của Lý Phàm, nếu những người này dám ra tay với Lý Phàm chẳng khác nào tự chuốc lấy đau khổ? Bọn họ có lá gan đó nhưng anh ta thì không.