Ngô Thiên đã biết mình đá phải tấm sắt!
Một mình Lâm Linh Nhi đem theo cả Tạ Thiên - thư ký Hiệp hội thương mại Kim Vận, Tiết Đào - cậu chủ Nhà họ Tiết,
Trần Nhã - gia chủ của Nhà họ Trần.
Còn có...
Còn có con rể Nhà họ Trần, người được giang hồ đồn thổi rằng đã tiêu diệt ba gia tộc Thôi, Thương, Kim.
Không những thế đó còn là người mạnh nhất Thiên Nam, cướp vị hôn thê tương lai của Hàn Tam Thiên!
Ngô Soái cảm thấy mình đứng còn không vững, cả người trực tiếp ngã quỵ xuống đất.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Lâm Linh Nhi.
Ngô Soái vội vàng bò qua: "Tôi thật lòng xin lỗi, mong cô tha cho tôi".
Lâm Linh Nhi ngây ngẩn cả người, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ hoảng loạn cùng lo lắng.
Cô không biết tại sao hắn lại trở thành bộ dạng này.
Cậu chủ Ngô lúc nào cũng tỏ ra kiêu ngạo vênh váo, bây giờ lại giống như một con chó, quỳ dưới chân của mình để
cầu xin tha thứ.
Lâm Linh Nhi chỉ cảm thấy hắn thay đổi đến chóng mặt, thật sự cũng khá thú vị.
Cô đang định lên tiếng thì cảm giác có tiếng bước chân truyền tới.
Bước chân vững vàng.
Mang theo cả khí thế.
Giống như một đấng thế tôn cao cao tại thượng, mỗi một bước chân đều in sâu trong lòng của mỗi người.
Hai người xuất hiện ở cửa.
Tạ Thiên, Tiết Đào và Trần Nhã đều lùi lại phía sau một bước, sau đó nhìn người đàn ông này với vẻ tôn kính.
Ngô Soái cũng vô thức nhìn về phía người này.
Bởi vì lúc này hắn đang quỳ rạp trên mặt đất, cho nên phải ngẩng đầu mới có thể nhìn thấy toàn bộ diện mạo của
người này.
Người đó đứng ở cửa, ngoài cửa là ánh đèn lập lòe mờ ảo của hộp đêm, dường như khoác lên thân thể của người
đó một vầng hào quang.
Cơ thể cao lớn rắn rỏi, khí thế uy nghiêm.
Đứng ở cửa cũng đem lại cho người ta cảm giác sùng bái.
Chỉ có thể bị khuất phục.
"Anh!", Lâm Linh Nhi quay đầu lại, nhìn thấy Quân Tường và Quân Thiên liền bắt đầu òa lên khóc.
Trong lòng Ngô Soái bỗng nhiên lạnh ngắt, cả người dường như không thể hô hấp được.
Trêu chọc em gái của người mạnh nhất thành phố Thiên Nam, có bao nhiêu cái mạng, mới đủ để sống sót đây?
Quân Tường lướt qua Ngô Soái, ngồi trên chiếc ghế sô pha.
Khuôn mặt khôi ngô tuấn tú với các đường nét góc cạnh rõ ràng.
Đôi mắt đẹp hút hồn lúc này chất chứa đầy lửa giận.
"Cậu nói xem, nếu như không có tôi, em gái của tôi có phải là đã bị cậu ức hiếp không?"
Giọng nói nhẹ nhàng bình thản.
Nhưng lại tạo cho Ngô Soái áp lực vô cùng lớn, hắn điên cuồng đập đầu xuống đất.
"Là tôi có mắt mà không nhìn thấy núi thái sơn, đều tại tôi, tại tôi..."
Ngô Soái cầu xin tha thứ một cách thành khẩn, dáng vẻ cực kỳ thấp kém.
Bởi vì sợ Quân Tường trực tiếp lấy cái mạng quèn của hắn!
Nhà họ Thương và Nhà họ Kim là những gia tộc hùng mạnh đến bậc nào, còn bị người này tiêu diệt trong nháy mắt?
"Cái thứ mắt chó, nhưng nhận sai cũng nhanh lắm đấy", Quân Thiên tiến lên phía trước, trầm giọng nói.
"Dạ dạ dạ, tôi có mắt như mù, từ nay về sau tôi tuyệt đối không dám làm xằng làm bậy nữa, sau này tôi nhất định
thay đổi, nhất định thành thật an phận, không bao giờ dám nữa", Ngô Soái khóc lóc kể lể, sợ đến mức sắp tè ra
quần.
Những câu chuyện của Quân Tường đã lưu truyền khắp cả thành phố Thiên Nam.
Nếu thật sự đụng phải, ai mà không sợ cơ chứ?
Ngón tay gõ trên mặt bàn trà, phát ra tiếng lạch cạch.
Quân Tường chậm rãi mở miệng nói: "Con người của tôi, luôn tôn trọng đạo lý".
"Cậu bắt em gái của tôi, là có tội".
"Nhưng em gái của tôi vẫn bình an vô sự, cho nên tội của cậu không phải không thể tha thứ".
Nghe Quân Tường nói vậy, trong lòng Ngô Soái vô cùng mừng rỡ.
Điên cuồng gật đầu: "Tôi nhất định sẽ thay đổi, không bao giờ dám phạm sai lầm nữa".
Quân Tường giơ tay chỉ vào Quân Thiên đang đứng bên cạnh.
"Đánh nhau với anh ta, sau đó bồi thường 20 triệu, tôi sẽ bỏ qua cho cậu, được không?"
Quân Tường cười nhẹ, như thể một con người hiền lành vô hại.
Ngô Soái vốn dĩ không dám từ chối.
Khóc lóc thảm thiết: "Vâng..."
Ngẩng đầu nhìn về phía Quân Thiên, trong lòng Ngô Soái cảm thấy thấp thỏm không yên.
Tuy rượu chè gái gú ăn chơi trác táng, nhưng hắn cũng người thuộc cảnh giới thứ 3.
Cho nên đối mặt với Quân Thiên, trong lòng Ngô Soái vẫn có chút tự tin.
Vừa mới đứng lên, nhìn về phía Quân Thiên.
Liền bịch một cái!
Đầu của Ngô Soái bị Quân Thiên nắm lấy, ấn xuống mặt bàn.
Chiếc bàn uống trà vỡ vụn.
Cảnh thứ 3 của võ đạo, trực tiếp bị Quân Thiên nghiền nát!
Vô số mảnh thủy tinh vỡ vụn đã phá hủy gương mặt đẹp trai của Ngô Soái.
Cho dù sau này có chữa khỏi cũng sẽ để lại dấu vết trên gương mặt Ngô Soái.
Quân Thiên lại một lần nữa ra tay.
Nắm lấy cánh tay của Ngô Soái, liền thẳng tay bẻ gẫy.
Quân Tường gật đầu.
"Hủy dung, bẻ gãy một cánh tay, chuyện này chấm dứt ở đây, thế nào?"
Ngô Soái đau đến mức đầu đầy mồ hôi lạnh, nhưng nghe thấy Quân Tường nói như vậy.
Vẫn là gắng gượng ngẩng đầu: "Cám ơn anh đã tha mạng".
Đầu của hắn đầy máu tươi.
"20 triệu, cho cậu 5 phút để chuẩn bị, có vấn đề gì không?", Quân Tường bắt chéo hai chân, mở miệng nói.
"Không thành vấn đề", Ngô Soái suýt ngất nhưng vẫn gượng phân phó.
Xem ra Ngô Soái, coi như cũng biết thức thời, Quân Tường gật đầu.
Quay đầu lại nhìn về phía ba người Trần Nhã ở bên cạnh.
Khuôn mặt Quân Tường khẽ mỉm cười: "Trời đã tối rồi, còn để cho mọi người lặn lội tới đây, thật ngại quá".
Tạ Thiên và Tiết Đào vội vã lắc đầu: "Đây là chuyện chúng tôi nên làm".
Trần Nhã nở một nụ cười ngọt ngào nhìn Quân Tường.
"Làm người, những thứ như dục vọng, tiền bạc hay quyền lợi xét về tiền còn dễ nói, nhưng những chuyện liên quan
tới tình cảm thì hai bên phải anh tình tôi nguyện mới có thể chấp nhận được".
"Cưỡng đoạt chính là không có bản lĩnh".
Quân Tường chậm rãi mở miệng.
Nói với Tạ Thiên và Tiết Đào.
Tiết Đào biết Quân Tường đang chỉ bảo mình nên gật đầu đồng ý: "Anh nói phải".
"Các anh tiếp thu được là tốt rồi".
Chưa đầy năm phút đã có người đưa tấm chi phiếu tới.
Quân Tường ra hiệu cho Lâm Linh Nhi nhận tấm chi phiếu, không thèm nhìn Ngô Soái đã bất tỉnh nhân sự dưới đất
từ lâu.
Quân Tường dắt Trần Nhã, đi ra khỏi hộp đêm Hoàng Thành.
"Phải rồi, chuyện liên quan đến...", Quân Tường muốn nói về chuyện của Bạch Tiểu Hoàng một chút.
Dù sao, có liên quan đến chuyện này, ít nhiều cũng có chút áy náy.
Thế nhưng Trần Nhã lại cắt đứt lời của Quân Tường.
Cặp mắt hoa đào dịu dàng lay động.
Cực kỳ giống với nụ hoa trôi bồng bềnh trên mặt nước.
"Đừng nói chuyện này nữa".
Trần Nhã nắm lấy bàn tay Quân Tường, đặt bàn tay vào trong lòng bàn tay của anh.
Quân Tường cảm thấy có chút kỳ lạ, quay đầu lại nhìn Trần Nhã: "Không giận sao?"
Ngón tay của Trần Nhã và Quân tường đan xen nhau.
"Đương nhiên là trong lòng có chút khó chịu".
"Nhưng, kể từ ngày gặp anh, em đã biết điều đó".
"Anh là mặt trời tỏa sáng ở trên bầu trời cao".
“Quá chói mắt, cho nên, chuyện như vậy, không cần phải nói với em, em thà coi như không biết".
"Đời người dài đằng đẵng, em nguyện ý làm đóa hoa ở bên cạnh anh, vì anh mà nở rộ".
Đây dường như là lần đầu tiên Trần Nhã chủ động bày tỏ.
Cặp mắt hoa đào khẽ chớp, giống như vì sao tinh tú trên bầu trời.
Dịu dàng thùy mị, âm thầm sưởi ấm cho Quân Tường.
"Dù sao, anh cũng là chồng của em".
Kiếp này, gặp được nhau đã là điều may mắn.