Khi Quân Tường và Quân Thiên đưa Lâm Linh Nhi trở về Nhà họ Quân.
Cậu và mợ đang khóc lóc rầu rĩ.
Sống trong hoàn cảnh nghèo khó mưu sinh, một ngày tình cờ phải đấu chọi với con người cùng thế lực mạnh mẽ
như vậy.
Cho dù bất cứ ai, cũng đều cảm thấy không đủ sức đấu chọi.
"Cậu".
Cậu mợ Quân Tường đồng loạt ngẩng đầu lên.
Trông thấy con gái của mình liền lập tức chạy tới ôm chầm lấy nhau, cả nhà ba người khóc nức nở.
"Tiểu Tường, con đưa em ra ngoài sao?", mẹ Quân ở bên cạnh kích động đứng lên.
"Vâng".
Phịch.
Mợ quỳ trên mặt đất khóc nức nở, dập đầu lạy Quân Tường: "Cảm ơn con Tiểu Tường, trước kia là mợ không
phải..."
Mẹ Quân lập tức dìu em dâu đứng lên.
Ngày tháng đó trôi qua đầy khổ cực, tức giận cũng bởi vì mấy chuyện nhỏ nhặt không đáng kể.
Đều là người một nhà, cuối cùng cũng sẽ thông cảm cho nhau.
Câu chuyện cuối cùng cũng được hóa giải, toàn bộ gia đình mừng rỡ đến chảy nước mắt.
"Phải rồi, đây là Nhà họ Ngô bồi thường, cậu có thể dùng cái này để kinh doanh".
Quân Tường ngồi trên ghế sô pha rồi đặt tấm chi phiếu của Ngô Soái đặt ở trên bàn.
Cậu sửng sốt, nhận lấy tấm chi phiếu, sững sờ nhìn những số 0 ở trên đó.
"Cái này... Cái này không được!", cậu vội vàng đặt tấm chi phiếu lên bàn.
Mợ ở bên cạnh thút thít nói: "Tiểu Tường, tiền của loại người như vậy, dân thường chúng ta không dám nhận".
Quân Tường mỉm cười: "Cậu mợ cứ yên tâm nhận đi".
"Con không lấy mạng của hắn, đã là nương tay cho hắn lắm rồi".
Quân Tường ngang ngược nói, không chút mảy may đặt Nhà họ Ngô vào mắt.
Bố mẹ Quân ở bên cạnh nhìn nhau, lúc này bọn họ mới nhận ra
Năng lực Quân Tường đã sớm vượt quá tưởng tượng của bọn họ.
...
Sáng sớm hôm sau, khi Quân Tường thức dậy, liền ho khan và cảm thấy toàn thân suy nhược thêm vài phần.
Đứng dậy, nhìn mình qua gương.
Quân Tường phát hiện sắc mặt nhợt nhạt hơn trước.
Thậm chí có chút không bình thường.
Thu dọn qua một chút, Quân Tường đi ra ngoài để tìm Bạch Tiểu Hoàng.
Ngày hôm qua đã nói, hôm nay anh muốn cùng Bạch Tiểu Hoàng cùng nhau nghiên cứu về phương thuốc cổ truyền.
Nhưng, 10 phút sau, Quân Tường nhìn Phượng Hoàng Y Quán ở trước cửa biệt thự Vân Đỉnh với vẻ mặt kinh ngạc.
Bạch Tiểu Hoàng di chuyển khá nhanh.
Trong vòng một đêm, cô ta đã thành lập một phòng khám y tế ở phía đối diện với khu nhà của mình.
Quân Tường bước vào, anh ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc phả vào mặt.
Khắp nơi đều là tủ thuốc, Bạch Tiểu Hoàng ngồi ở giữa.
Bàn tay trắng nõn như ngọc, cầm một chiếc bút lông không ngừng viết cái gì đó trên giấy.
"Hành động rất nhanh", Quân Tường kéo ghế qua, ngồi đối diện với Bạch Tiểu Hoàng.
Bạch Tiểu Hoàng ngẩng đầu lên, trong ánh mắt ẩn giấu chút tình cảm.
Cô ta cắn môi, nhìn thoáng qua Quân Tường: "Anh chờ chút".
Nói xong, tiếp tục cúi đầu viết tiếp.
Khoảng chừng 5-6 phút sau, Bạch Tiểu Hoàng lúc này mới cầm phương thuốc lên.
Trang giấy hơi run, Bạch Tiểu Hoàng hài lòng gật đầu, vẻ mặt mừng rỡ đưa cho Quân Tường.
"Anh mau xem đi".
Quân Tường nhận lấy phương thuốc từ tay Bạch Tiểu Hoàng, nhìn qua dược liệu ở trên đó.
"Cảm ơn ý tốt của cô".
Các phương thuốc đều có hướng dẫn cách sắc thuốc khác nhau.
Nhưng dược liệu được kết hợp vô cùng khéo léo, có thể thấy được tấm lòng của Bạch Tiểu Hoàng.
"Cô xem phương thuốc này một chút".
Quân Tường lấy ra phương thuốc cổ truyền mà ông Hàn đưa cho mình và đưa cho Bạch Tiểu Hoàng.
Bạch Tiểu Hoàng nhận lấy phương thuốc cổ, vừa mới liếc nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức căng thẳng.
Cầm một phương thuốc khác sửa sửa viết viết một chút.
Một lát sau, Bạch Tiểu Hoàng nhướn mắt lên.
"Cơ thể của anh, có chịu đựng được liều thuốc mạnh như vậy không?"
"Mặt khác, phương thuốc này có khả năng xảy ra biến chứng".
"Cuối cùng, dược liệu ở trên này, thật sự quá khó tìm!"
Bạch Tiểu Hoàng nhìn qua phương thuốc cổ truyền, nhìn về phía Quân Tường và nới với vẻ mặt lo lắng.
Quân Tường gật đầu: "Tác dụng tự nhiên thì có thể, biến chứng cũng không sao cả".
"Nhưng, dược liệu phía trên này thật sự quá khó tìm, thậm chí tôi còn chưa từng nghe qua, còn cần phải nhờ cô giúp
tôi phân biệt một chút".
"Không dám không dám! Bây giờ tôi sẽ mở sách cổ ra xem".
Bạch Tiểu Hoàng đã sao chép một bản khác của phương thức cổ truyền và cẩn thận đặt nó vào ngăn kéo, sẵn sàng
cho thời điểm nghiên cứu.
"Sau đó Nhà họ Bạch, không tìm cô nữa sao?", Quân Tường mở miệng nói.
"Đương nhiên".
Nói xong, Bạch Tiểu Hoàng lấy điện thoại ra, đưa tin nhắn cho Quân Tường xem.
"Nhà họ Bạch ra lệnh cho tôi phải quay về đó, nếu không... Liền không cần tôi nữa", Bạch Tiểu Hoàng không thèm để
ý chút nào nói.
Sau đó ngẩng đầu lên: "Ai thèm quan tâm đến việc bọn họ cần tôi cơ chứ?"
Nhưng sau khi nói xong, Bạch Tiểu Hoàng vẫn còn hơi bối rối, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ bướng bỉnh.
Xét cho cùng, cô ta cũng là thế hệ trẻ của Nhà họ Bạch và là ứng cử viên sáng giá nhất cho chức gia chủ.
"Sau khi xong việc, tôi sẽ đưa cô về Nhà họ Bạch".
Bạch Tiểu Hoàng chớp chớp đôi mắt to tròn: "Về Nhà họ Bạch làm gì?"
Anh đứng dậy xoa đầu Bạch Tiểu Hoàng: "Tôi sẽ ủng hộ cô, không ai có thể cướp đi thứ thuộc về cô".
Bạch Tiểu Hoàng khẽ mỉm cười.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Trần Nộ chậm rãi đi tới: "Chiến tôn, Vương Định bị thương rồi".
Quân Tường đột nhiên nheo mắt quay đầu lại.
Không khí cũng đột nhiên trở lên u ám.
"Làm sao Vương Định lại bị thương?"
Trần Nộ lập tức cúi đầu xuống: "Ngày hôm qua tôi có chuyện phải đi ra ngoài, cậu hai và tôi đi ra chỉ có một mình
Vương Định canh giữ ở công ty".
Quân Tường cau mày, trực tiếp đứng lên.
"Đi, đi xem".
Bạch Tiểu Hoàng ở bên cạnh cũng đứng lên, nói: "Tôi cũng đi".
Quân Tường gật đầu trực tiếp lái xe về phía công ty.
Trần Nộ ở bên cạnh nói: "Thành phố Thiên Nam, công ty vận chuyển, đều do Nhà họ Ninh độc quyền nắm giữ".
"Mà Nhà họ Ninh là một gia tộc hàng đầu cùng với Nhà họ Hàn".
"Anh nghi ngờ, là nhà họ Ninh động tay động chân?", Quân Tường nheo mắt, ngồi trong xe nói.
"Mấy ngày trước, Nhà họ Ninh đã cảnh cáo, nhưng... là tôi sơ suất".
Quân Tường không nói, thậm chí trên mặt cũng không có biểu cảm gì.
Nhưng Trần Nộ đã đổ mồ hôi như tắm.
Anh ta biết đây là biểu hiện của Chiến tôn nhà mình đang tức giận.
Càng tức giận, Chiến tôn càng không nhìn ra được cái gì.
Xe chạy như bay đến cửa công ty.
Đây là một tòa nhà nhỏ có 4 tầng, tầng đầu được trang trí cực kỳ xa hoa lộng lẫy.
Nhưng, thời điểm này tất cả đã bị phá vỡ.
Biển hiệu cũng bị người ta tháo xuống.
Quân Tường sải bước đi vào trong công ty.
Liền nhìn thấy vết máu trong phòng và trên chiếc giường cách đó không xa.
Vương Định và một số nhân viên khác đều bị gãy chân, thủng da rách thịt, máu tươi chảy như suối.
Vương Định đau đớn đến ngất xỉu.
Bạch Tiểu Hoàng vội vã đi tới chữa trị.
Quân Tường đứng ở đó, nhắm mắt sau đó lại mở mắt ra.
Ánh mắt lạnh băng, mang theo sát khí dày đặc.
"Thông báo Đào Hoa, điều những thiết bị chữa trị tốt nhất qua đây".
"Chiến tôn, nơi này có còn một tin nhắn Nhà họ Ninh để lại", Trần Nộ đưa tin nhắn ra.
"Để tôi xem, Nhà họ Ninh, rốt cuộc hung hăng càn quấy như thế nào..."