Thiên Tôn Bất Bại

Chương 97: Sự sống chết của mày, do người đó quyết định!



Cậu và mợ anh hiển nhiên là không tin Quân Tường có năng lực lớn như vậy, có thể dẹp yên nhà họ Ngô.

Nếu như Quân Tường nói anh nhờ quan hệ để tìm người giúp đỡ.

Thì có lẽ cậu mợ anh còn tin vài phần, ôm chút hy vọng.

Nhưng mà những lời Quân Tường vừa nói, thật khó để người ta tin tưởng mà.

Ngay cả bố mẹ Quân Tường cũng lộ rõ vẻ mặt lo lắng nhìn theo bóng dáng hai anh em.

Hộp đêm Hoàng Thành.

Đây là bất động sản chính của nhà họ Ngô.

Chỉ là một gia tộc hạng ba ở thành phố Thiên Nam, nếu đem ra so sánh với nhà họ Thôi thì nhà họ Ngô cũng chẳng

bì nổi.

Cùng lắm là chỉ nhỉnh hơn nhà họ Trần ngày xưa một chút.

Hộp đêm Hoàng Thành hôm nay ánh đèn mờ ảo, giữa sàn nhảy toàn là đám thanh niên say xỉn.

Tiếng nhạc sập sình cùng với ánh đèn mờ ảo như hoà quyện vào nhau.

Hộp đêm Hoàng Thành có tổng cộng hai tầng, phía bên ngoài phòng VIP, Ngô Soái mặc vest đi giày da, tóc buộc sau

đầu, cầm ly rượu vang trong tay và lắc nhẹ.

Đối diện hắn, Lâm Linh Nhi bị doạ tới mức mặt mày biến sắc.

“Nếu người nhà cô hôm nay không gom đủ mười triệu thì cô từ nay về sau sẽ trở thành người của nhà họ Ngô", Ngô

Soái đắc ý nhếch mày, mắt nhìn về phía Lâm Linh Nhi.

Nhìn thấy Lâm Linh Nhi bị doạ tới mức run rẩy, trong lòng Ngô Soái vui vẻ vô cùng.

Đây là chiêu trò hắn thường sử dụng, đầu tiên là quan sát những cô gái có gia cảnh bình thường.

Sau đó sẽ từ từ dụ dỗ làm quen, rồi cố ý đập vỡ một bình rượu.

Hoặc là tống tiền, hoặc là đòi người.

Vì lúc trước hắn đã quan sát nhiều ngày rồi, chắc nịch trong gia đình không có nhân vật quyền thế nào chống lưng.

Vì thế Ngô Soái trước nay chưa từng thất bại.

Hắn nhìn chằm chằm về phía Lâm Linh Nhi, gật đầu đắc ý.

Con nhỏ này cũng khá xinh xắn, tới lúc đó huấn luyện trước vài ngày rồi sẽ đem tặng cho người khác...

Vừa nói xong, trong ánh mắt hắn ta đã lộ ra một nụ cười.

Nhớ lại những tin đồn truyền khắp thành phố Thiên Nam mấy ngày nay.

Ngô Soái nhếch môi, những gia tộc lớn đó thì đã sao nào?

Cũng đều là ngày hôm nay phát đạt, ngày mai lụi tàn mà thôi.

Có kẻ tới tận lúc chết cũng không biết lý do, có kẻ thì vô duyên vô cớ vợ bị người khác bắt đi?

Vậy nên hắn chuyên tìm những cô gái bình thường, không cần phải câu nệ dè chừng gì hết.

Hắn nhấc một chân đặt lên bàn trà bên cạnh.

Ngô Soái khẽ rung nhẹ đùi, châm một điếu xì gà, nhả khói và hưởng thụ cuộc sống.

Nhà họ Ngô của hắn đã được đưa vào danh sách hội viên của Hiệp hội thương mại Kim Vận rồi, giờ chỉ chờ hội

trưởng và hội phó phê duyệt là có thể trở thành hội viên chính thức.

Đến lúc đó, tài sản nhà họ Ngô chắc chắn sẽ còn tăng gấp mấy lần.

Hắn cũng có thể tiếp tục hoành hành một cách không kiêng nể.

Nghĩ tới đây, tâm trạng Ngô Soái càng thêm vui vẻ, tiếp tục nhấp một ngụm rượu vang.



Rầm!

Cửa phòng VIP bị đạp mở, một người đàn ông hùng hổ bước vào.

“Ngô Soái! Cậu cút ra đây cho tôi!"

Ngô Soái vốn định gọi bảo vệ, nhưng khi vừa nhìn thấy người đàn ông kia liền lập tức đứng dậy, cung kính.

“Quản gia Tạ, cơn gió nào đưa ông tới tận đây vậy?"

Người đàn ông trung niên này là Tạ Thiên, thư ký của Hiệp hội thương mại Kim Vận, tất cả những công việc ở Hiệp

hội thương mại Kim Vận đều cần ông ta gật đầu đồng ý.

Ngô Soái muốn tham gia vào hiệp hội, nên tất nhiên ý kiến của Tạ Thiên quan trọng vô cùng.

Vì thế vừa nhìn thấy Tạ Thiên, Ngô Soái lập tức đứng phắt dậy, nịnh nọt như thể gặp bố ruột vậy.

"Cậu bắt một cô gái tên Lâm Linh Nhi đúng không?", Tạ Thiên túm lấy cổ áo của Ngô Soái, kéo hắn lại và hỏi trực

tiếp.

Ngô Soái nhất thời ngây người, đáp: "Đúng vậy..."

Chết tiệt! Người nhốt đâu rồi?"

Trong ấn tượng của Ngô Soái, Tạ Thiên là một người lịch sự từ tốn mà.

Vậy mà hôm nay, vừa mở miệng đã văng tục, khuôn mặt còn lộ vẻ hoảng loạn.

Hắn chỉ tay về phía Lâm Linh Nhi bên cạnh.

Tạ Thiên nhìn Lâm Linh Nhi một lượt, xác nhận Lâm Linh Nhi quần áo chỉnh tế, trên người cũng không có vết thương

nào.

Lúc này, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm

Ông ta chỉ tay về phía Ngô Soái, nói: "Cậu có biết suýt chút nữa thì cậu đã gây hoạ lớn rồi không!"

Ngô Soái dù gì cũng là người đứng đầu của một gia tộc, bị Tạ Thiên mắc mỏ trước mặt nhiều người như vậy, cũng

cảm thấy không thoải mái chút nào.

“Ông Tạ, đây là chuyện của nhà họ Ngô chúng tôi, hơn nữa tôi cũng đã điều tra kĩ rồi, không cần phải thận trọng như

vậy chứ?", Ngô Soái nhíu mày đáp lại.

“Không cần? Haha", Tạ Thiên liếc nhìn Ngô Soái.

Ngô Soái vừa định nói thì nghe thấy tầng dưới hộp đêm truyền tới tiếng cãi cọ ồn ào.

Vừa định đi xuống coi có chuyện gì xảy ra.

Thì liền thấy một nhóm người chầm chậm đi lên.

Người đi đầu vẻ mặt nghiêm trọng, căng thẳng.

“Cậu Tiết...?"

Ngô Soái kinh ngạc nhìn Tiết Đào.

Hắn cũng chỉ là một tên tép riu ở thành phố Thiên Nam thôi, nên đương nhiên hắn biết tới danh tiếng của Tiết Đào -

một trong tứ đại "ma vương" ở Thiên Nam này.

Nhưng, Tiết Đào không hề quen biết Ngô Soái.

Nghe thấy những gì Ngô Soái nói, hắn ta liền nhanh chóng đi lên.

Ánh mắt hắn ta đầy hung tợn, như thể muốn giết chết Ngô Soái vậy.

“Mày có phải đang bắt một cô gái tên Lâm Linh Nhi không?"



Ngô Soái ngây người, quay đầu nhìn về phía Lâm Linh Nhi đang khóc lóc kia.

Con nhóc này, trước khi hắn hành động đã điều tra hơn một tuần, rõ ràng gia thế tầm thường, bố mẹ họ hàng cũng

không ai có quyền thế gì.

Vậy mà... Sao giờ tới cả Tiết Đào cũng nhúng tay vào vậy?

Tiết Đào cũng giống như Tạ Thiên, khi nhìn thấy Lâm Linh Nhi không có thương tích gì liền thở phào nhẹ nhõm.

“Cậu Tiết? Có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc người này có lai lịch thế nào vậy?"

Ngô Soái cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó bất ổn, run rẩy nhìn về phía Lâm Linh Nhi bên cạnh.

Tiết Đào vừa định nói.

Dưới lầu lại truyền tới tiếng bước chân.

“Lại nữa sao?"

Ngô Soái nhất thời chết đứng.

Sau đó, hắn liền thấy Trần Nhã bước vào.

Là gia tộc nổi tiếng nhất thành phố Thiên Nam này, làm sao mà Ngô Soái lại không biết tới gia chủ nhà họ Trần - Trần

Nhã chứ?

Trần Nhã mặc một bộ vest trắng, tóc buộc gọn phía sau, đeo kính gọng đen.

Biểu cảm của cô ta cũng rất nghiêm trọng, ánh mắt lạnh băng.

Dù gì cũng là gia chủ của nhà họ Trần, khí chất đủ để đàn áp tất cả những người ở đây, vô cùng lạnh lùng.

Đối với Ngô Soái, Trần Nhã xinh đẹp nhưng cũng lạnh lùng như băng vậy.

Giống như chỉ cần nhìn lướt qua cũng sẽ bị đông cứng thành từng mảnh.

Khí chất này, đúng là mạnh mẽ!

Ngô Soái lùi lại một bước, quay đầu nhìn Lâm Linh Nhi.

Con nhóc này, rốt cuộc có lai lịch như thế nào vậy?

Lại có thể kinh động tới nhiều nhân vật tiếng tăm như vậy?

Chỉ cần một mình Tạ Thiên cũng đã đủ khiến hắn không chống đỡ nổi rồi!

Vì thế, không đợi Trần Nhã lên tiếng, Ngô Soái đã đưa tay lên, vừa lau mồ hôi lạnh trên trán vừa nói phủ đầu: "Cô

Trần, Lâm Linh Nhi không sao hết, an toàn tuyệt đối!"

Trần Nhã nghe thấy Ngô Soái nói vậy liền quay đầu, đỡ Lâm Linh Nhi đứng dậy, kéo cô lại phía mình.

Tất cả những nhân vật tiếng tăm này, đều là vì Lâm Linh Nhi mà tới.

Ngô Soái dù có là thằng ngu thì lúc này cũng đã hiểu, hắn vừa gây hoạ lớn rồi.

Hắn ngay lập tức khóc lóc, tựa vào tường.

Hắn nhìn về phía Tạ Thiên, nói: "Quản gia Tạ, ông cứu tôi với, tôi chưa có làm gì đâu".

Tạ Thiên hướng mắt nhìn về phía Tiết Đào.

Tiết Đào lại dồn chú ý về phía Trần Nhã.

Trần Nhã khẽ nheo đôi mắt xinh đẹp.

“Sự sống chết của mày, do người đó quyết định".

Ngô Soái lập tức ngã quỵ xuống đất.

Tiết Đào đứng một bên cười lạnh nhìn Ngô Soái và nói: "Ai bảo mày bắt nạt chèn ép người khác, đụng chạm tới

người không nên đắc tội..."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv