Dứt lời, Vương bà tử vội vàng chạy lên phía trước, chỉ vào một thi thể mèo hoang nằm ở góc tường, run rẩy nói: “Chính là con mèo hoang này, Vương phi đã hút máu nó. Thật khủng khiếp mà, tôn tử đáng thương của ta, chắc chắn cũng là do nàng hại.”
Vương bà tử nói xong, cả người xụi lơ ngồi phịch xuống đất, khóc lóc om sòm giống như người điên.
Lúc này, Vân Nhược Linh đi lên phía trước, ánh mắt lạnh như băng nhìn Vương bà tử: “Ngươi có thể nhìn rõ tướng mạo của kẻ đó, thật sự là bổn Vương phi sao?”
Vương bà tử nhìn thấy Vân Nhược Linh, sợ hãi run rẩy theo bản năng. Bà ta nói năng lộn xộn: “Vừa nãy khoảng cách xa quá, ta không nhìn thấy rõ, nhưng chắc chắn đó là người. Yêu quái mặc y phục giống hệt người, đeo trang sức cũng giống, đến cả kiểu tóc cũng tương tự, đó không phải người thì còn có thể là ai?”
Nói xong, đột nhiên bà ta nhào đến bên chân Vân Nhược Linh, ôm chặt chân nàng, nhắm mắt lại, giống như không màng tới bất cứ thứ gì hét lên: “Vương phi, có phải trước đó ta đắc tội với người, cho nên người mới bắt Tiểu Thuyên Tử của ta đi không? Ta sẽ không chọc giận người nữa, xin người tha cho nó một mạng đi, cầu xin người đó.”
Bộ dạng của Vương bà tử không giống như giả vờ, hình như bà ta thật sự bị dọa rất khủng khiếp.
Vân Nhược Linh nói: “Ngươi chỉ nhìn thấy người đó mặc y phục giống ta, kiểu tóc giống ta, mà đã kết luận là ta sao? Ngộ nhỡ có người giả mạo ta thì sao? Rõ ràng là buổi sáng ta còn đang ngủ, chưa hề ra khỏi viện, vậy thì làm sao có thể là ta được chứ?”
“Ta không biết, dẫu sao thì dáng vẻ đó cũng rất giống người. Vương phi, ta với người không thù không oán, chẳng qua là ta chỉ nói động đến người vài câu mà thôi, xin người giơ cao đánh khẽ, tha cho Tiểu Thuyên Tử đi.” Vương bà tử ôm chân của Vân Nhược Linh không buông tay, nước mắt nước mũi đầm đìa cầu xin.
Những người khác cũng rối rít nhìn Vân Nhược Linh với ánh mắt kinh sợ, cho dù nàng đã phủ nhận, nhưng mọi người đều không tin nàng.
Vương bà tử bị đọa thành như vậy, lại nói có sách mách có chứng, các nàng không thể không tin chuyện này.
Ngay lúc đó, ở lối vào của khu vườn, đột nhiên có một bóng dáng xinh xắn chạy vào.
“Vương gia, hóa ra chàng ở chỗ này, ta sợ quá đi mất.” Nam Cung Nguyệt vừa nhìn thấy Sở Diệp Hàn thì lập tức chạy về phía hắn. Vừa chạy đến trước mặt nàng ta sợ hãi lao ngay vào lồng ngực hắn, ôm chặt hắn không buông.
Theo bản năng Sở Diệp Hàn nhìn Vân Nhược Linh một cái, thấy nàng vốn không để ý tới bọn hắn, sắc mặt lập tức trở nên thâm trầm.
“Sao vậy, Nguyệt Nhi?” Sở Diệp Hàn đưa tay vỗ đầu Nam Cung Nguyệt, muốn đẩy nàng ta ra.
Nhưng mà Nam Cung Nguyệt không chịu, sống chết ôm lấy hắn, khóc đến lê hoa đái vũ: “Vương gia, tối qua ta mơ thấy ác mộng, rất đáng sợ, ta mơ thấy có người móc tim ta ra, rồi cắn đứt cổ ta, ăn tim của ta, uống máu của ta, làm ta sợ muốn chết.”
Ánh mắt của Vân Nhược Linh lạnh lùng nhìn Nam Cung Nguyệt một cái.
Một giấc mộng thôi mà, có cần phải vậy không?
Huống hồ, giấc mộng này tới trùng hợp thật, là mộng thật hay mộng giả đây?
Sở Diệp Hàn lạnh lùng nhíu mày, đẩy người Nam Cung Nguyệt đứng thẳng lên: “Đó chỉ là mơ thôi, không sao đâu, nàng đừng để trong lòng.”
Nam Cung Nguyệt quyến luyến nhìn Sở Diệp Hàn, rưng rưng nước mắt nói: “Nhưng mà giấc mộng đó quá chân thực, làm ta sợ muốn chết. Vương gia, mấy đêm rồi ta đều ngủ không ngon giấc, lúc nào cũng nghe thấy tiếng kêu của mèo hoang và quạ đen ở bên ngoài, ta thật sự rất sợ hãi. Ta nghi ngờ ở trong phủ của chúng ta có khi nào thật sự rước phải thứ gì đó rồi không? Hay là, cứ nghe theo trưởng tỷ đi, chúng ta gọi đạo sĩ tới đây làm phép, mời thứ đó đi được không? Để nàng ta còn trả lại sự bình an cho vương phủ.”