Ngày hôm sau trời vừa rạng sáng, lúc Vân Nhược Linh đang ngủ, đột nhiên nghe bên ngoài có tiếng hét vọng vào: “Không xong rồi, Vương bà tử điên rồi!”
Vừa nghe thấy âm thanh, Vân Nhược Linh lập tức bật dậy.
Nàng luôn cảm thấy sẽ có chuyện xảy ra, cả đêm ngủ không ngon giấc, đến gần sáng mới chợp mắt được.
Không ngờ là mới ngủ chưa được bao lâu thì đã bị tiếng hét này đánh thức.
“Nương nương, người tỉnh chưa?” Bên ngoài có nha hoàn loan truyền, nói Vương bà tử điên rồi, người có muốn đi xem không?” Thu Nhi đẩy cửa bước vào, trong tay bưng chậu nước nóng rửa mặt.
Vân Nhược Linh gật đầu, sau khi xuống giường rửa mặt, nàng đi theo Thu Nhi ra ngoài.
Âm thanh đó truyền ra từ hậu viện, cách chỗ các nàng không xa lắm. Lúc nàng đi tới, nhìn thấy Sở Diệp Hàn cũng dẫn theo Mạch Liên và Mạch Lan bước ra từ Tinh Thần Các.
Trông thấy Sở Diệp Hàn mặc quân phục, khoác áo choàng ngoài màu đỏ lửa, đầu đội mũ cấm vệ quân, Vân Nhược Linh biết hắn chuẩn bị đi đến quân doanh.
Hắn đứng ở đó, vóc dáng cao lớn, bộ khôi giáp màu trắng bạc khiến hắn sáng ngời chói mắt, cả người lộ ra bá khí uy vũ, rất có khí chất vương giả.
Đôi mắt của hắn đen bóng, lạnh lùng lướt qua đám người, cuối cùng rơi xuống trên người Vân Nhược Linh: “Ở phía sau la hét cái gì vậy?”
“Ta cũng không biết, nghe nói là Vương bà tử phát điên rồi.” Vân Nhược Linh nói.
Sở Diệp Hàn sửng sốt một chút, không dám tin nói: “Vậy qua đó xem xem.”
Nói xong, hắn đi trước dẫn đường, mang theo đám người Mạch Liên đi tới hậu viện.
Gần đây vương phủ liên tục xảy ra rất nhiều chuyện, đã gần cuối năm rồi, như vậy rõ ràng là không được may mắn cho lắm, hắn cũng phiền muộn khẽ nhíu ấn đường.
Lúc mọi người đi đến hậu viện, liền thấy mấy nha hoàn vây xung quanh Vương bà tử, hình như đang ngăn cản Vương bà tử đi nhảy hồ.
Lúc này, đầu tóc Vương bà tử rũ rượi, y phục lộn xộn, bà ta vô cùng kích động kêu la: “Ta nhìn thấy, ta nhìn thấy Vương phi bắt một con mèo hoang. Nàng túm lấy con mèo, cắn vào cổ của nó một cái, máu tươi văng tung tóe. Nàng còn hút máu mèo hoang nữa. Nhất định là tôn tử của ta đã bị Vương phi hại chết, nhất định là cổ của hắn cũng bị nàng cắn đứt. Tôn tử đáng thương của ta, hắn đã chết rồi, lão bà tử như ta cũng không muốn sống nữa, ta thật có lỗi với phụ mẫu của hắn.”
Vương bà tử nói xong, lại muốn lao đến hồ nước, mấy nha hoàn vội vàng ngăn cản bà ta.
Ánh mắt của Sở Diệp Hàn trở nên sắc lạnh, Vân Nhược Linh cũng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vương bà tử.
Sở Diệp Hàn lạnh lùng nói: “Càn rỡ, ngươi nói bậy bạ gì đó?”
Nhìn thấy Vương gia đi tới, Vương bà tử vội vã quay người. Bà ta run rẩy, kinh hoảng nhìn về phía Sở Diệp Hàn. Đột nhiên, bà ta nhìn thấy Vân Nhược Linh đang đứng sau lưng hắn, lập tức sợ hãi đến mức hai tay ôm đầu thét lên.
“Vương gia cứu mạng, Vương phi là yêu quái, nàng hút máu mèo, chắc chắn là tôn tử của ta đã bị nàng hại chết, cứu mạng.” Vương bà tử hoảng sợ hét lên, sắc mặt trắng bệch lùi về phía sau.
Đám người nghe được tiếng kêu của Vương bà tử, ánh mắt của mỗi người nhìn Vân Nhược Linh đều vô cùng sợ hãi.
Nhìn thấy nàng, mọi người đều không tự chủ lùi về phía sau hai bước, giống như sợ bị nàng cắn cổ vậy.
Sở Diệp Hàn lạnh lùng nhìn Vương bà tử, hắn vốn dĩ không tin lời bà ta, lạnh lùng nói: “Ngươi nhìn thấy lúc nào, ngươi thấy rõ là Vương phi sao?”
Vương bà tử sợ hãi gật đầu: “Lúc nãy lão nô đi ra hậu viện tìm Tiểu Thuyên Tử, liền nhìn thấy một nữ nhân mặc y phục màu hồng bay tới bay lui ở trên tường. Lão nô vừa trông thấy, đây không phải là yêu quái mà các nàng nói hay sao? Lão nô sợ Tiểu Thuyên Tử bị nàng bắt, cho nên chạy tới nhìn nàng, không ngờ là nhìn thấy nàng tóm một con mèo hoang ở trong góc tường, giương răng nanh cắn vào cổ của con mèo hoang đó một cái, sau đó bắt đầu hút máu. Hút xong, nàng ném mèo hoang xuống đất rồi bay đi.”