Sở Diệp Hàn nghĩ tới nghĩ lui, lạnh lùng gật đầu: “Được, các nàng mời đi, mời một đạo sĩ đến làm phép.”
Ngược lại hắn muốn xem xem chuyện này là như thế nào.
Rốt cuộc là trong vương phủ của hắn xuất hiện yêu quái, hay là có người ở bên trong giở trò quỷ.
Chờ hắn bắt được kẻ đó, nhất định sẽ khiến kẻ đó chết không có chỗ chôn.
Nam Cung Nguyệt vừa nghe, trong mắt nàng ta lập tức lóe lên tia lạnh. Quá tốt rồi, Vương gia đã đồng ý.
Chỉ cần Vương gia đồng ý, nàng ta có thể mời Vân Vũ đại sư tới, đến lúc đó nếu như có xảy ra chuyện gì, nàng ta cũng không sợ sẽ bị Vương gia trách phạt.
Bởi vì hắn đã đáp ứng chuyện này.
Vân Nhược Linh không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn Nam Cung Nguyệt diễn kịch. Xem ra, đám người Nam Cung Nguyệt sắp hành động rồi.
Nàng cứ đứng yên bất động, đến lúc đó gặp chiêu nào phá chiêu đó.
Lúc này, Vương bà tử vẫn ôm chân của Vân Nhược Linh thật chặt, ánh mắt trống rỗng, khuôn mặt đờ đẫn cầu xin: “Vương phi, cầu xin người tha cho Tiểu Thuyên Tử đi. Nô tỳ nguyện ý để cho người ăn, chỉ cần người chịu tha cho Tiểu Thuyên Tử, người muốn uống hết máu của nô tỳ cũng không sao hết.”
Sở Diệp Hàn thấy thế, đột nhiên quay sang nói với Mạch Liên: “Mạch Liên, lôi Vương bà tử xuống, tiếp tục đi tìm Tiểu Thuyên Tử.”
Mạch Liên muốn kéo Vương bà tử ra lâu rồi, vừa nghe được mệnh lệnh. Hắn ta tức khắc tiến lên, nhanh chóng kéo Vương bà tử xuống, Vương bà tử như chim sợ cành cong, kinh hãi la hét: “Mấy người bỏ ta ra, đừng bắt ta mà. Ta muốn đi tìm tôn tử của ta. Tiểu Thuyên Tử, con đang ở đâu? Có phải con bị yêu quái ăn thịt rồi không?”
“Lôi xuống đi!” Sở Diệp Hàn lạnh lùng nhìn Vương bà tử, tức giận quát một tiếng.
Có thị vệ tiến lên, kéo Vương bà tử đang gào thét xuống.
Mạch Liên vội vàng nói: “Vương gia, cũng không còn sớm nữa, chúng ta phải đến quân doanh.”
Sở Diệp Hàn gật đầu, ánh mắt tĩnh mịch nhìn Vân Nhược Linh một cái, sau đó bước đi không quay đầu lại.
Sở Diệp Hàn vừa đi, ở đó cũng chỉ còn lại Vân Nhược Linh và Nam Cung Nguyệt.
Nam Cung Nguyệt nhìn thấy xác mèo hoang ở dưới đất, lập tức bị dọa lùi lại hai bước, hoảng sợ nói: “Trời ơi, cái này quá kinh khủng, quá tà môn rồi. Tỷ tỷ, lẽ nào tỷ không sợ nữ yêu quái kia sao?”
Vân Nhược Linh bình thản dang tay “Ta không làm chuyện trái với lương tâm, có gì phải sợ?”
Nam Cung Nguyệt nở nụ cười lạnh: “Chuyện này thì ta không biết, vừa nãy Vương bà tử nói bà ta nhìn thấy tỷ tỷ cắn chết mèo hoang, chắc bà ta không bị hoa mắt đâu nhỉ?”
Tính ra Sở Diệp Hàn vẫn rất bảo vệ Vân Nhược Linh.
Vương bà tử đã làm chứng như vậy rồi, hắn vẫn tin tưởng Vân Nhược Linh, vốn không hề trách nàng.
Sự thật này làm nội tâm nàng ta điên cuồng ghen tỵ điên cuồng
Vân Nhược Linh cười lạnh với Nam Cung Nguyệt: “Nếu đã như vậy, ngươi vẫn nên tránh xa ta ra một chút, miễn cho gặp phải kết cục tương tự.”
Nói xong, nàng lạnh lùng phủi tay áo, xoay người rời đi.
Nhìn thấy bóng lưng Vân Nhược Linh bình tĩnh thản nhiên như không, Nam Cung Nguyệt gắt gao siết chặt ngón tay, trong mắt nàng ta ánh lên sự ác độc: “Tiện nhân, ngươi cứ đắc ý đi. Hãy đợi mà xem, ngươi đắc ý không nổi nữa đâu.”
Vương gia đã đồng ý, xem ra, đã tới lúc gọi Vân Vũ vào phủ rồi.
…
Buổi trưa, bên ngoài Ly vương phủ có ba vị khách không mời mà đến.
Trong đó người đứng đầu là một đạo sĩ trung niên mặc đạo bào màu vàng, đầu quấn khăn Hỗn Nguyên cũng có màu vàng, đôi mắt sắc bén, hung ác nham hiểm nhìn về phía trước, lướt qua đám quạ đen ở trên bầu trời của Ly vương phủ, ánh mắt vô cùng âm u.
Trong tay hắn ta cầm một thanh kiếm, bộ dạng vô cùng hung ác. Ở bên cạnh hắn ta là hai tiểu đạo đồng, bọn hắn cõng một số đạo cụ như nến hương tiền giấy ở trên lưng.
“Sư phụ, đây chính là Ly vương phủ sao? Nơi này là chỗ cao quý nhất mà chúng ta từng đến. Gia chủ như vậy, chắc chắn là sẽ ban thưởng không ít.” Một tiểu đạo đồng nịnh nọt nói.