“Thúy Nhi?” Vân Nhược Linh khẽ lẩm bẩm một tiếng.
Nói xong, nàng lại kiểm tra chiếc hầu bao này.
Đột nhiên, nàng sờ thấy một mảnh cứng cứng ở dưới đáy hầu bao. Nàng nhanh chóng lộn phần đáy lên, thì thấy phía trên vậy mà dùng chỉ màu vàng để thêu một chữ Thúy.
Vừa nhìn thấy chữ Thúy này thì Vân Nhược Linh kinh ngạc.
Chẳng lẽ, chiếc hầu bao này thật sự là của Thúy Nhi kia?
Cho nên, Phấn Nhi là bị Thúy Nhi giết?
Một nha hoàn như nàng ta, đã dùng sức mạnh gì để giết hại Phấn Nhi như vậy?
Để phòng việc rút dây động rừng, Vân Nhược Linh không có nói chuyện này cho mọi người biết, nàng nhẹ giọng hỏi: “Vương phủ chúng ta có nha hoàn biết võ công không?”
Hồng Nhi suy nghĩ, nói: “Hình như không có, em không thấy nha hoàn nào biết võ công cả.”
Làm nha hoàn, thông thường sao có thể biết võ công được, lại không phải người hành tẩu giang hồ.
“Sao lại không có? Thúy Nhi bên người Nguyệt Trắc phi kia biết võ công, võ công của nàng ta còn khá tốt đấy. Lần trước em nhìn thấy diều của Đàm Nhi bị mắc trên cây, là Thúy Nhi đó đã bay lên cầm xuống cho nàng ta. Đừng nhìn Thúy Nhi bình thường như vậy, nhưng võ công lại lợi hại lắm, còn biết khinh công nữa.” Tiểu Lam bên cạnh nói.
“Thật sự?” Vân Nhược Linh hỏi.
“Đương nhiên. Lúc đó em đi ngang qua đó, nhìn thấy Thúy Nhi bay rất cao, phút chốc đã lấy con diều xuống. Lúc đó mọi người đều vỗ tay cho nàng ta nữa.” Tiểu Lam nói.
“Bên cạnh Nguyệt Trắc Phi, sao lại có nha hoàn biết võ công?” Vân Nhược Linh hỏi.
Bên cạnh các tiểu thư khuê các bình thường, sẽ không có cố ý mang theo nha hoàn biết võ công. Cũng giống như người hiện đại sẽ không cố ý thuê vệ sĩ cho mình.
“Nghe nói là sau khi Nguyệt Trắc phi vào phủ, đã bỏ tiền ra mua Thúy Nhi này từ trạm giao dịch buôn bán. Có thể là để bảo vệ nàng ta.” Tiểu Lam trả lời.
Vân Nhược Linh nghĩ, Nam Cung Nguyệt mua Thúy Nhi, ngoài việc muốn bảo vệ nàng ta ra, chắc hẳn là còn để Thúy Nhi làm việc cho mình.
Liên tưởng đến những chuyện kỳ lạ xảy ra trong vương phủ hai ngày nay thì Vân Nhược Linh phát hiện, những chuyện kỳ lạ này đều không thoát nổi sự liên quan với Nam Cung Nguyệt. Hơn nữa, mục đích của chuyện kỳ lạ đều chỉ thẳng về nàng ta.
Hai ngày đầu nàng vẫn có chút mờ mịt, nhìn không rõ đám mây mù này.
Hiện tại, nàng dần dần muốn tách đám mây mù này ra.
Sau một loạt chuyện này, rất có khả năng là để đắp nặn nàng thành yêu tinh hút máu.
Mà độc thủ sau màn rất có khả năng là Nam Cung Nguyệt.
Sau khi Thúy Nhi đi theo Nam Cung Nguyệt về đến Vũ Nguyệt Các, theo thói quen đưa tay sờ hầu bao treo bên hông mình. Nàng ta vừa sờ, lại sờ đến một khoảng trống.
Lúc này, nàng ta căng thẳng cúi đầu, tìm bên hông mình.
Kết quả, bên hông nàng ta không có gì cả.
Trời ơi! Hầu bao của nàng ta không phải là rơi mất rồi chứ?
Trong đó có bỏ tiền tiêu tháng này của nàng ta, còn có đôi hoa tai ngọc trai nàng ta thích nhất.
Quan trọng nhất là, mất tiền và hoa tai đều là chuyện nhỏ, nhỡ đâu hầu bao rơi ở chỗ hiện trường gây vụ án, nếu bị người ta nhặt được, vậy thì thảm rồi.
Nam Cung Nguyệt vào phòng thì thấy Thúy Nhi đang kinh hoảng sờ bên hông mình, nàng ta lập tức nheo con mắt sắc bén: “Thúy Nhi, người đang tìm thứ gì? Đồ của ngươi rơi rồi sao?”
“Không, không có rớt. Ta chỉ là sửa lại xiêm y mà thôi.” Thúy Nhi sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, giọng nói run run.
Đương nhiên nàng ta không dám nói cho Nam Cung Nguyệt biết chuyện hầu bao của nàng ta đã rơi mất.
Nếu không, Nam Cung Nguyệt sẽ trách mắng nàng ta.
Sau khi nàng ta nói xong, lấy cớ muốn đến nhà xí để nhanh chóng chạy khỏi Vũ Nguyệt Các, chạy về phía bên hồ hậu viện.
Lúc Thúy Nhi chạy, trái tim đều đập nhanh. Nàng ta sợ bị đám thị vệ lục soát, nên đạp khinh công, lướt nhanh qua nóc nhà, cuối cùng lưu loát dừng lại ở hậu viện.