Sau khi nán lại hậu viện, nàng ta tranh thủ thời gian thổi mồi lửa, khom lưng cúi đầu tìm kiếm trong vườn hoa và ven hồ.
Kết quả, nàng ta tìm mấy vòng cũng không tìm được cái gì cả.
Nàng ta vừa tìm vừa lẩm bẩm: “Không thể nào, sao ở đây lại không có? Đánh rơi ở đâu nhỉ? Nếu như đánh rơi ở chỗ này, chắc phải còn ở đây chứ? Chẳng lẽ là rơi ở chỗ khác?”
Nói xong, nàng ta lại tìm thêm hai vòng. Sau một hồi tìm mãi mà không thấy đâu, lại sợ đám thị vệ phát hiện, lúc này nàng ta mới xoay người, vận dụng khinh công nhanh chóng rời đi.
Đợi Thúy Nhi bỏ đi, đằng sau ngọn núi giả lập tức xuất hiện bốn cái đầu.
“Nương nương, quả nhiên là Thúy Nhi. Cái hầu bao mà người nhặt được chắc là của nàng ta, vừa rồi nàng ta chột dạ cho nên mới quay lại đây tìm. Xem ra nàng ta là kẻ đã giết chết Phấn Nhi.” Tiểu Lam vô cùng phẫn nộ nói.
Vừa rồi nương nương nói chuyện nghi ngờ Thúy Nhi cho các nàng nghe, các nàng đều nhìn thấy ở trên hầu bao có thêu chữ Thúy, cho nên mới cùng nương nương nán lại ở đây chờ đợi một lát, xem Thúy Nhi có quay trở lại tìm hầu bao hay không.
Quả nhiên, các nàng vừa mới trốn đi không bao lâu, Thúy Nhi đã đến rồi.
Lần này, ai trong các nàng cũng bắt đầu nghi ngờ Thúy Nhi là kẻ đã giết chết Phấn Nhi.
Vân Nhược Linh cũng gật đầu: “Xem ra, nàng ta không thoát khỏi liên quan. Trước hết chúng ta hãy giữ lại chứng cứ, gần đây cứ yên lặng theo dõi kỳ biến đã, xem xem rốt cuộc các nàng muốn làm cái gì.”
“Vâng thưa nương nương, người yên tâm, ta sẽ chú ý đến Vũ Nguyệt Các, các nàng vừa có động tĩnh gì, ta sẽ báo ngay lập tức.” Tiểu Lam nói.
...
Ngày hôm sau, Sở Diệp Hàn cùng với Mạch Liên và Mạch Lan xong việc trở về.
Hắn vừa trở về, Nam Cung Nguyệt và Trưởng công chúa đã dẫn người đến, nói cho hắn nghe những chuyện đã xảy ra trong vương phủ mấy ngày vừa qua.
Sở Diệp Hàn nghe xong, trong phút chốc không tin nheo mắt lại, ánh mắt của hắn vô cùng lạnh lẽo: “Bổn vương không tin có yêu quái gì hết, nếu như có thật, bổn vương cũng sẽ chém chết nàng ta!”
“Vương gia, nghe nói nữ yêu quái này uống máu người. Nàng ta là yêu quái, còn chúng ta là người bình thường, hay là đừng có đắc tội với nàng ta. Chi bằng chúng ta mời đại sư cao tay đến làm phép, mời yêu quái kia đi.” Nam Cung Nguyệt sợ hãi nói.
Trưởng công chúa ở một bên cũng bị dọa sợ mấy ngày nay, nàng ta nói: “Diệp Hàn, mấy hôm đệ không ở trong phủ, đệ không biết đâu, yêu quái kia rất ác độc. Nàng ta không chỉ cắn chết chim chóc trong phủ của chúng ta, mà ngay cả Phấn Nhi cũng suýt bị nàng ta cắn đứt cổ. Thúy Nhi nói, nàng ta chính mắt nhìn thấy yêu quái đó bay lên tường của vương phủ, còn nói yêu quái đó mặc xiêm y màu hồng phấn, mặt xanh nanh vàng trông vô cùng kinh khủng. Mấy ngày nay chúng ta cũng bị dọa đến mức trong lòng cứ hoảng hốt, ăn không ngon ngủ không yên. Tỷ thấy chúng ta phải mau chóng mời một đạo sĩ tới để bắt nữ yêu quái này mới được, vậy thì vương phủ mới có thể bình an.”
Gần đây Trưởng công chúa bị dọa sợ nên không dám ra khỏi cửa.
Nghe Mai cô cô miêu tả trạng thái lúc chết của Phấn Nhi, nàng ta không dám đi đâu, sợ bị yêu quái kia cắn chết.
Sở Diệp Hàn lạnh lùng nhìn lướt xung quanh một vòng, hắn nghiêm nghị hỏi: “Lý Tam, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Các ngươi đã điều tra ra được cái gì?”
Lý Tam ở bên cạnh hơi sợ hãi nói: “Nửa đêm hôm qua lúc Phấn Nhi chết, Vương phi và thuộc hạ chạy đến trước tiên. Vương phi nói chắc chắn trong vương phủ có kẻ gian, kêu thuộc hạ dẫn người lục soát khắp xung quanh, nhưng mà thuộc hạ lục soát cả đêm cũng không tra ra được gì cả. Vương phi bảo thuộc hạ mang thi thể của Phấn Nhi đến quan phủ để ngỗ tác nghiệm thi, tạm thời vẫn chưa có kết quả.”
“Truyền Vương phi.” Sở Diệp Hàn lạnh lùng nói.
Hắn vừa nói xong, có mấy người bước vào từ trong sân của Tinh Thần Các.