“Nương nương, ở đây tối như vậy, lại không có người, chúng ta thật sự phải ở đây tìm sao?” Hồng Nhi là người nhát gan nhất trong đám bọn họ, nàng ấy nhìn thấy nơi này tối đen, tức thời sợ đến cả người run rẩy.
Vân Nhược Linh nói: “Đương nhiên, vừa nãy tên trộm đó đã hại Phấn Nhi ở đây, chắc là sẽ để lại chứng cứ gì đó. Chúng ta ở đây tìm thử, xem có thể tìm ra chứng cứ không.”
Cho dù là có một tia hy vọng, nàng cũng sẽ không bỏ qua.
“Nhưng mà nương nương, không phải là ở đây có tên trộm sao? Nhỡ đâu tên trộm đó núp ở đây, muốn hại chúng ta thì làm sao?” Hồng Nhi nói.
Vân Nhược Linh nói: “Không sao, vừa nãy người của chúng ta đều ở đây, chắc hẳn tên trộm đó sớm đã bị dọa chạy rồi. Hiện tại Lý Tam lại đang lục soát khắp phủ, làm ra động tĩnh rất lớn. Ta nghĩ trong chốc lát tên trộm đó sẽ không dám đi ra. Chúng ta mau chóng tìm, thật sự tìm không ra thì rời đi.”
Được rồi.
Ngay cả lá gan của nương nương cũng đã lớn đến vậy rồi, vậy thì bọn họ cũng không sợ.
Sau đó, bốn người nhấc đèn dầu, men theo hoa viên và bên hồ từ từ tìm kiếm.
Vân Nhược Linh cũng cẩn thận nhìn chằm chằm mặt đất tìm kiếm. Trong đêm tối, cho dù có cầm đèn dầu thì cũng nhìn không rõ lắm. Nhưng để tìm ra chứng cứ mà tên trộm đó lưu lại, nàng tìm rất nghiêm túc.
Đột nhiên, Hồng Nhi ở phía trước nói: “Nương Nương, người xem đây là gì? Ở đây có một chiếc hầu bao, hình như là ai làm rớt.”
“Hầu bao? Cầm tới cho ta xem thử.” Vân Nhược Linh vui mừng nhìn về phía Hồng Nhi, thấy Hồng Nhi nhặt một chiếc hầu bao màu xanh nhạt, thêu chim uyên ương từ dưới một gốc cây thược dược trong hoa viên lên.
Vân Nhược Linh cầm qua xem, phát hiện chiếc hầu bao này vô cùng sạch sẽ, phía trên không hề có một chút vết nước nào, chắc là mới vừa rớt.
Nàng lại nhìn qua gốc thược dược kia, phát hiện gốc hoa thược dược lớn kia đã bị giẫm cho không ra hình ra dạng. Những hàng cỏ và hoa cũng bị giẫm nát bét. Thoạt nhìn thì có dấu vết đánh nhau.
Lúc nãy, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào xác chết, căn bản là không có người chú ý những thứ này.
Vân Nhược Linh nghĩ, nơi này nhất định là hiện trường phát hiện vụ án đầu tiên. Chiếc hầu bao này, hoặc là của Phấn Nhi, hoặc là của tên trộm kia đã đánh rơi trong lúc đánh nhau.
“Nương nương, mau mở hầu bao ra xem, xem bên trong có gì.” Hồng Nhi nói.
Vân Nhược Linh gật đầu. Nàng mở hầu bao ra, phát hiện bên trong chỉ có vài thỏi bạc vụn và một đôi hoa tai ngọc trai, ngoài ra không còn thứ gì khác.
“Bên trong chỉ có vài thỏi bạc vụn và một đôi hoa tai ngọc trai. Như vậy thì sao mới có thể xác định được chủ nhân của chiếc hầu bao này đây? Các em đã từng thấy ai đeo đôi hoa tai ngọc trai này chưa?” Vân Nhược Linh đưa đôi hoa tai ngọc trai màu trắng đến trước mặt đám Hồng Nhi.
Ba nha hoàn nhìn thấy đều lắc đầu: “Chưa từng thấy, kiểu dáng của đôi hoa tai này rất bình thường, hẳn là rất rẻ, khắp nơi đều có.”
“Cũng không chắc chắn. Mặc dù loại hoa tai này bình thường, khắp nơi đều có, nhưng mà người thích đeo lại không nhiều. Bởi vì không phải ai cũng thích ăn diện. Lúc trước các em đã từng thấy Phấn Nhi đeo những đồ trang sức này chưa?” Vân Nhược Linh hỏi.
Hồng Nhi nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Không có. Mỗi ngày Phấn Nhi chỉ có trách nhiệm chăm sóc hoa cỏ, lại không hầu hạ chủ tử, càng không gặp nam nhân nào bên ngoài, con người nàng ấy lại không thích ăn diện. Dù sao thì mỗi lần em thấy nàng ấy đều là mặt mộc, ngay cả phấn cũng không thoa. Em còn chưa từng thấy nàng ấy đeo hoa tai bao giờ. Nàng ấy không giống kiểu người thích ăn diện.”
“Đúng. Những người chăm sóc hoa cỏ ở hậu viện như Phấn Nhi đều không thích ăn diện. Các nàng nhận được tiền tiêu hàng tháng đều sẽ gửi về nhà để cải thiện đời sống, rất ít khi sửa soạn cho bản thân. Ngược lại là Đàm Nhi, Thúy Nhi ở viện Nguyệt Trắc Phi lại rất thích ăn diện. Người không thấy mỗi ngày các nàng đều ăn mặc xinh đẹp, dường như muốn tùy thời câu dẫn nam nhân vậy. Đặc biệt là Thúy Nhi kia, vẻ ngoài thì bình thường, nhưng mà thích ăn diện nhất. Mỗi ngày đều ăn mặc lẳng lơ, hận không thể đeo hết tất cả trang sức lên người, trông như một nữ yêu tinh.” Tiểu Lam khinh thường nói.