"Nhưng thế tử, người còn chưa ăn gì mà, thần sợ ngài không còn sức để tắm gội đâu, hay người ăn một ít cháo trước đã?" gã sai vặt của Tô Thất Thiếu, Tô Thanh nói.
Tô Thất Thiếu nghe vậy, cảm thấy Tô Thanh nói rất có lý nên hắn ta nói: "Được rồi, các ngươi lấy một ít cháo tới đây cho ta."
Lúc này, đột nhiên hắn ta cảm thấy có chút đói.
Sau đó, Tô Thanh đút Tô Thất Thiếu ăn nửa chén cháo khiến cho Tô Minh thật không thể tin nổi.
Ly vương phi quả thật tài giỏi, mấy ngày trước Trần Nhi không thể uống nổi một hớp cháo, đều phải dựa vào người khác bắt ép hắn mới có thể uống được một ít.
Có lúc uống vào lại phun ra, ông ta thật sự sợ hắn sẽ chết đói mất.
Vậy mà hôm nay một lúc hắn ta ăn nửa chén cháo, đúng là đã có tiến triển.
Nhìn dáng vẻ mong đợi của nhi tử làm ông ta cũng có chút mong đợi, thật không biết ngày mai Ly vương phi sẽ mang tin vui bất ngờ gì đến đây.
—
Đêm đó, Tô Thất Thiếu cũng khó nhịn mà kích động, hắn ta trằn trọc mãi không ngủ được.
Vừa nghĩ tới ngày mai có thể biết được tin tức của tiên nữ, trái tim của hắn ta vô cùng kích động, căn bản không thể ngủ được.
Chẳng qua, trừ nửa chén cháo kia, hôm nay hắn ta cũng không có ăn bất kỳ món nào khác.
Tiếp đến Tô Thanh tiếp tục đút cho hắn ta những thứ khác, nhưng hắn ta vẫn không thèm ăn, ngửi mùi thức ăn sẽ lập tức muốn ói, không biết có chuyện gì xảy ra nữa.
Tô Thất Thiếu chỉ cảm thấy ngực hắn ta đầy ấm ức, trong lòng cũng khó chịu không thoải mái.
Dù hắn ta vì được gặp tiên nữ kia mà cố ăn cái gì đó, hắn ta muốn vực dậy tinh thần của mình, nhưng ngực của hắn ta lại rất khó chịu, giống như bị chắn bởi một cuộn bông vậy, căn bản không ăn được bất kỳ thức ăn gì.
Con người một khi không ăn cơm là do không có tinh thần, hơn nữa trong lòng hắn ta tích tụ nhiều phiền muộn nên càng không có tinh thần, chỉ có thể đờ đẫn nằm trên giường, chờ đợi tin tức của tiên nữ.
Tô Thất Thiếu cho rằng ngày mai hắn ta có thể gặp Vân Nhược Linh để biết được tin tức của tiên nữ, nhưng hắn ta mong đợi nguyên một ngày, từ sáng sớm đến khi mặt trời lặn, cũng không thấy Vân Nhược Linh tới.
Hắn lập tức vô cùng thất vọng, sắc mặt nhanh chóng đen xuống.
Tô Minh thấy Vân Nhược Linh không tới, cũng cảm thấy có chút kỳ quái, ông ta phái người đến Ly vương phủ hỏi thử, kết quả nhận một câu trả lời khiến cho người ta rất tức giận.
Hạ nhân của Ly vương phủ nói, "Vương phi hôm nay không rảnh, nói ngày mai mới đến Tô phủ."
Tô Thất Thiếu nằm trên giường nghe thấy, hắn ta giận đến nổi đầy gân xanh, "Không phải người đã hẹn với nữ nhân kỳ lạ kia rồi sao? Sao nàng ta lại sai hẹn chứ? Ta chờ nàng ta ở đây lâu như vậy, cuối cùng nàng ta chỉ nói một câu không rảnh rồi đuổi đi, rõ ràng là nàng ta cố ý mà."
Tô Minh nghi ngờ sờ sờ râu, ông ta cảm thấy Ly vương phi không phải là loại người như vậy.
Ông ta trầm giọng nói: "Con đừng nóng lòng, có lẽ thương thế của Ly vương có biến nên Ly vương phi phải giúp đỡ ngài ấy, vì vậy hôm nay mới không thể tới. Nếu nàng ta đã nói ngày mai, vậy con nên chuẩn bị thật tốt đi, chờ ngày mai nàng ta sẽ tới."
Trong lòng Tô Thất Thiếu chất chứa một luồng khí giận, nhưng hắn ta nghĩ chỉ cần chờ đến ngày mai là có thể nghe được tin tức của mỹ nhân, nên hắn ta chỉ đành nói: "Được rồi, cho nàng ta thêm một cơ hội nữa."
—
Kết quả đến ngày hôm sau, khi mặt trời đã xuống núi, Vân Nhược Linh vẫn không đến, nàng lại sai hẹn một lần nữa.
Đã chuẩn bị ổn thỏa hết cả rồi, Tô Thất Thiếu đã chờ đến mức lòng như lửa đốt, hắn ta nhất thời tức giận vung tay áo hất bay bình hoa bằng gốm sứ hoa lam trên đầu giường.
Bình hoa rớt xuống đất, vỡ đầy đất toàn những mảnh sứ, Tô Minh tức giận nói, "Ngươi lấy bình hoa ra trút giận cái gì hả? Nghiệt tử này, tính khí thật tệ hại, người ta là Ly vương phi, không phải một lang trung nhỏ bé ở đầu đường, nàng ta muốn tới thì sẽ tới, không muốn tới thì sẽ không tới, ngươi tức giận cái gì chứ?"
Tâm trạng của Tô Thất Thiếu cả ngày nay không được bình tĩnh, hắn ta cứ đứng ngồi không yên, căn bản không thể ăn được bất cứ cái gì.