Lần này thì tốt rồi, sắc mặt hắn ta so với lúc trước còn tái nhợt hơn, thân thể cũng càng lúc càng suy yếu, tinh thần cũng ngày càng gắt gỏng, hắn ta cố gắng nói: “Nữ nhân xấu xí này nhất định là lừa gạt ta, thật chất nàng ta chẳng biết y thuật gì cả, chắc chắn là do còn hận việc năm đó ta đã khi dễ nàng ta, giờ nàng ta làm vương phi liền nhân cơ hội mà trả thù ta đây mà. Ta thấy nàng ta sẽ không chữa khỏi bệnh đâu, hơn nữa chắc chắn trong tay nàng ta cũng không có tin tức gì của mỹ nhân đó, chắc chắn là đang giở trò, chơi đùa Tô phủ của chúng ta đây mà.”
Đúng lúc này, Tô Thanh đi vào.
Sắc mặt hắn ta vô cùng lo sợ nhìn về phía Tô Thất Thiếu nói: “Thế tử, hạ nhân của Ly vương phủ vừa rồi nói là hôm nay vương phi đã hẹn ở nhà đánh bài cùng Triệu vương phi nên không rảnh đến thăm người, người nói ngày mai sẽ tới.”
“Chơi bài? Được lắm Vân Nhược Linh, ta còn tưởng nàng ta có chuyện gì quan trọng, không ngờ nàng ta chỉ đang vui chơi, nàng ta thật không để Tô phủ của chúng ta vào mắt mà. Phụ thân, con đã nói người bị nàng ta lừa gạt rồi mà người vẫn không tin.” Hiện tại Tô Thất Thiếu rất tức giận, tức đến mức trong lồng ngực nghẹn như muốn nổ tung.
Lá gan của Vân Nhược Linh cũng lớn thật, đã lỡ hẹn hai lần rồi.
Tô Minh cũng có chút nghi hoặc, ông ta lạnh lùng nheo mắt.
Lúc trước Ly vương phi từng nói rằng nàng ta đang dùng liệu pháp chọc giận, còn nói muốn ông ta phối hợp.
Ông ta đoán, chẳng lẽ lần thất hẹn này chính là một trong những biện pháp chọc giận sao?
Ông ta thản nhiên nhìn Tô Thất Thiếu một cái, lạnh lùng nói: “Con cũng lớn rồi không còn nhỏ nữa, chuyện như vậy không thể bình tĩnh được sao? Ly vương phi người ta công việc bận rộn, đánh bài với Triệu vương phi thì làm sao chứ? Dù sao con cũng đã đợi lâu như vậy ráng đợi thêm một ngày nữa cũng có sao. Con yên tâm, ngày mai nàng ta sẽ đến thôi.”
Tô Thất Thiếu cười lạnh một tiếng: “Con không tin, nha đầu xấu xí này thật ra đang trả thù con, phụ thân, người già đến mức hồ đồ rồi, thực sự người bị nàng ta lừa rồi sao?”
Tô Minh bị lời nói của nhi tử làm ông ta tức đến run rẩy, ông ta cầm lấy chén trà trên bàn, đập mạnh về phía Tô Thất Thiếu, giận dữ nói: “Tên nghịch tử này, sao ngươi dám nói chuyện với phụ thân mình như vậy hả? Ta không thèm quan tâm tên đáng chết như ngươi nữa.”
Chén trà đó không trúng Tô Thất Thiếu mà chỉ đập vào gối của hắn ta.
Tô Minh giận dữ, lạnh lùng hất tay đi ra ngoài, ông ta chuẩn bị tìm Bạch Thị tâm sự.
----
Ly vương phủ, trong sân của Phi Nguyệt Các.
Thu Nhi dẫn theo tứ đại nha hoàn đang ở trong viện đốt chậu than, cắt thịt, rửa rau, xiên thịt, xiên rau theo phân phó của vương phi, bọn họ đang chuẩn bị nấu một món ăn gọi là thịt nướng.
Đồng thời, trong tay Vân Nhược Linh và Triệu vương phi mỗi người cầm một xấp bài đang đánh.
Vân Nhược Linh vừa đánh bài, vừa phân phó cho Thu Nhi: “Mang cho chúng ta mấy xiên xương giòn, da heo, xúc xích, còn nữa em đi mổ một con cá Giang Đoàn đi, cá Giang Đoàn nướng ăn là ngon nhất.”
“Vâng, phu nhân.” Thu Nhi trả lời.
“Trước khi nướng, phải ướp một chút, bôi đều hai mặt của cá, sau đó thì đặt lên chậu than nướng.” Vân Nhược Linh nói.
Triệu vương phi bên cạnh nghe thấy, nàng ta sớm đã không còn tâm tư đánh bài nữa, tâm tư của nàng ta đều để trên món ăn hết rồi.
Nàng ta nhìn chằm chằm những cây xiên nướng trên chậu than, nước bọt chảy xuống: “Ly vương phi tỷ tỷ, tỷ đúng là lợi hại, ta chưa từng được ăn thịt nướng, tỷ học ở đâu vậy. Tỷ xem cái xiên nướng đó kìa, được nướng chín đến vàng ươm, ngửi mùi thôi đã thấy thơm rồi.”
Vân Nhược Linh nói: “Nơi này của các ngươi không có loại thức ăn này sao?”
“Nơi này của các ngươi” Khuôn mặt tròn trịa của Triệu Vương phi hơi sửng sốt.
Vân Nhược Linh thấy nàng ta lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, nàng vội vàng nói: “Ý ta là, từ trước tới nay các ngươi chưa từng ăn thịt nướng sao?”