Thiên Quốc Huyền Ngọc

Chương 89: Tuyết



Khu vực không xác định trên sườn núi Bạch Vân.

Kỳ thú cố gắng chống đỡ, cả cơ thể nó run lên.

“Mau.”

Thế Vinh lên tiếng.

Thiên Bảo gật đầu.

Sơ hở đã có, Thiên Bảo lui lại, hướng cánh tay về kỳ thú.

Dụng lực.

Như kĩ năng trên đảo quốc, một xung lực nhẹ tỏa ra, vô hình hướng về kỳ thú.

Ầm…

Kỳ thú lùi lại.

Không hề hấn gì.

Thế Vinh ngưng pháp chú.

Nhìn Thiên Bảo, nãy giờ họ chỉ mới phá được trường lực bảo vệ của kỳ thú.

Cả hai nhìn nhau lắc đầu.

Nếu đúng như dự đoán, kỳ thú sẽ còn ba lần biến đổi quan trọng sau khi mất trường lực.

Giờ phải làm gì.?

Thế Vinh đặt tay lên chuôi gươm, sờ nhẹ vào một viên ngọc.

Thiên Bảo chú ý điều ấy.

Kỳ thú rống lên.

Nó lại tiếp tục cuộn tròn bốn cánh tay vào nhau.

Con mắt thứ ba mở to, nhìn cả hai.

“Đến rồi. Thể biến đổi đầu tiên.”

Thế Vinh lên tiếng.

Thiên Bảo gật đầu.

Cả hai lui lại.

Kỳ thú lao lên cao, xoay tít, hai bên kỳ thú lập tức xuất hiện hai cục đá đen kích thước ngang với nó.

“Khoan. Không phải chứ?”

Thế Vinh ngạc nhiên.

“Đây là kiểu biến đổi thứ ba.”

Thiên Bảo giật mình.

“Lần trước, khi giết một con kỳ thú, nó đã biến đổi hai lần khác nhau mới có dạng này. Không ngờ lần này, con quái này lại biến đổi như vậy.”

“Thế có cách gì không.?”

Thế Vinh lắc đầu.

“Khi nó xoay tròn, hai tảng đá xung quanh sẽ rơi xuống tạo áp lực đè bẹp mọi thứ, hai ta hãy chia đều sức, tập trung ngăn cản hai cục đá đó trước rồi tính sau.”

Thiên Bảo ừ một tiếng.

Lần trước, khi ngăn cản đá đen rơi xuống, Thế vinh chỉ cần dụng pháp đơn giản giản là đã cản được.

Không biết lần này sẽ ra sao.

Suy nghĩ chưa xong thì hai cục đá hai bên kỳ thú đã rơi xuống.

Giống với kỳ thú trước, hai cục đá rơi xuống nhằm hướng hai thanh niên này.

Trên đà rơi, hai cục đá to lên, áp lực vì thế cũng lớn hơn.

Mặt đất xung quanh lập tức rạn nứt do áp lực này, chưa cần đá chạm đất.

Thế Vinh tạo ra vòng pháp kích hoạt khiên chắn, ngăn cản cục đá.

Nhìn qua bên cạnh, Thiên Bảo thì thầm gì đó, từ trước mặt thanh niên ấy xuất hiện vài cổ ngữ phức tạp.

Các cổ ngữ xoay vần và liên kết với nhau trở thành một tấm lưới mỏng đón nhận áp lực từ cục đá đó.

Tuy nhiên áp lực không phải là nhỏ, tấn lưới cổ ngữ vì thế trũng xuống một ít.

Cạnh bên, khiên chắn của Thế Vinh đã vỡ nát, khá bất ngờ nhưng cũng mau chóng lấy lại bình tĩnh, anh ta tạo thêm ba vòng pháp khác, chúng áp sát vào nhau trở thành một vòng pháp dày tầm bốn cm.

Nhưng cũng chẳng bao lâu, vòng pháp đó bắt đầu nứt vỡ, áp lực quả thật quá lớn.

“Sức mạnh của con kỳ thú này không giống với con lúc trước.”

Anh ta khẽ thốt.

Làm sao anh ta biết được, kỳ thú trước mặt anh ta là thủ lĩnh của đám kỳ thú xuất thế lần này, con duy nhất ngự trị trên đỉnh Bạch Vân.

Khoan, cả hai đang ở trên đỉnh núi ư?.

Chính xác là vậy.

Mặc dù cả hai chỉ nhận thấy mình đi được một đoạn ngắn trên con đường độc đạo này, thế nhưng con đường này nào phải tầm thường, đó là một lối đi nhanh nhất dẫn lên đỉnh núi.

Và cả hai chẳng ngờ rằng mình đang ở đây, trước mặt là con kỳ thú có sức mạnh gấp nhiều lần con lần trước.

Cả cơ thể Thế Vinh rung lên, vô vàn khiên chắn được anh ta tạo ra đủ màu sắc, nhưng cũng chẳng giúp được bao nhiêu, thất khiếu bắt đầu rỉ máu, hai chân lún sâu vào trong tuyết, dường như đứng không còn vững.

Nhìn qua bên kia.

Thiên Bảo đang chật vật, tấm lưới cổ ngữ trũng xuống sâu tới mức ngay lập tức bị xé toạt ra, tan biến.

Áp lực từ cục đá cũng khiến Thiên Bảo khốn đốn, nửa người gần như chìm vào trong tuyết, khuôn mặt nhợt nhạt.

Mọi diễn biến từ nãy giờ diễn ra chỉ trong nháy mắt nhưng dường như đối với cả hai, nó dài như vô tận.

Hai cục đá chỉ còn một vài thước là sẽ chạm đất và đè bẹp cả hai thanh niên này.

Mặt tuyết xung quanh cả hai tan chảy do áp lực kinh hồn, bất chợt, trong giây phút quyết định, bằng một cách gì đó, cục đá bên Thế Vinh tách ra làm hai và văng qua hai bên.

Theo quán tính, một nửa cục đá tông vào cục đá đang đè Thiên Bảo khiến nó chệch hướng đè xuống cạnh bên.

Ầm.

Tuyết bay mù trời, không nhìn rõ gì.

Thiên Bảo ngã người thở hồng hộc.

Quả thật kỳ thú chẳng phải tầm thường, chật vật và khó khăn.

Nếu như một mình thì chắc cậu ta đã bỏ xác.

Liếc nhìn sang bên cạnh.

Thanh niên Thế Vinh hai chân lún sâu trong tuyết đang đứng đó, nhìn kỳ thú.

Trên tay phải anh ta là một thanh kiếm kì lạ, chuôi kiếm có đính bốn viên ngọc bốn màu, lưỡi kiếm đỏ rực như lửa, cậu ta có thể cảm nhận sức nóng của lưỡi kiếm ngay cả khi ở một khoảng khá xa.

Đích thị là lửa, lưỡi kiếm là một thanh lửa dài tầm bảy mươi cm, đang hừng hực cháy.

Ngạc nhiên cũng như thích thú, Thiên Bảo ngồi dậy nhìn chăm chú thanh kiếm.

Kỳ thú cũng vậy, vừa rồi nó đinh ninh rằng cả hai gã này chắc chắn sẽ bị đè bẹp thì bất ngờ từ đâu một trong hai gã lấy ra món binh khí khá kì lạ, chém phăng cục đá của nó.

Điều này khiến nó tức giận.

Nhìn vào mắt của nhau, nó nhận thấy trong ánh mắt thanh niên này có tí tia lửa, nhiệt huyết sôi sục trong người.

Đã từ lâu, Thế Vinh chưa bao giờ dùng vũ khí này, ấy vậy mà hôm nay anh ta lại phải sử dụng.

Bất đắc dĩ.

Anh ta vụt kiếm.

Ngay sau khi vụt kiếm, một quầng sáng đỏ rực lao ra từ trong lưỡi kiếm bốc hỏa kia, hướng về kỳ thú.

Lập tức kỳ thú dùng hai tay đỡ lấy quầng sáng.

Xèo…

Kỳ thú rống lên rồi rụt tay lại đột ngột.

Nó không ngờ rằng mình có thể bị bỏng.

Vừa nãy trường lực bảo vệ của nó đã bị hai thanh niên kia phá hỏng, giờ thì lại bị bỏng.

Quả thật nó đã khinh thường đối thủ.

Tình thế lúc này không biết ai sẽ thắng.

Kỳ thú hạ xuống, thở phì phò nhìn hai thanh niên.

Thiên Bảo đứng dậy, nhìn Thế Vinh, bật thốt.

“Không ngờ được mở mang tầm mắt. Ta cứ tưởng mấy thanh kiếm loại này chỉ có trong phim. Ai ngờ tại thế giới này cũng có thể có.”

Tất nhiên Thế Vinh chẳng hiểu lời nói ấy, cũng không nhìn Thiên Bảo.

Một lúc sau, không thấy kỳ thú động thủ, mà nó chỉ đứng nhìn khiến cả hai tò mò.

Không biết nên làm gì.

Tỏng…

Tỏng tỏng…

Cả hai ngước mặt lên trời, mưa, trời đang mưa.

Sao lại mưa lúc này.

“Thôi chết. Trúng kế rồi.”

Thế Vinh hét lên.

Nhìn về kỳ thú, cơn mưa từ đâu xuất hiện khiến trời tối mịt mù hơn, cơ thể kỳ thú lúc này ẩn hiện không nhìn rõ.

“Lẽ nào cơn mưa này do nó tạo ra.”

Thiên Bảo thốt.

Thế Vinh gật đầu.

“Có khả năng. Coi chừng.”

Chưa nói hết câu, một bóng đen ngòm lao như bay tới Thiên Bảo.

Bóng đen hắt các hạt mưa văng đi với một vận tốc tê tái.

Thiên Bảo không kịp đề phòng, lãnh trọn cú húc vào ngực, văng ra sau.

Cảnh tượng này giống với lúc kỳ thú húc nữ nhân kia.

Thế Vinh không khỏi kinh hãi vì anh ta biết sức tàn phá của cú húc.

Tuy nhiên trái với dự đoán, sau khi húc văng Thiên Bảo, bóng đen khựng lại đôi chút rồi rống lên đau đớn.

Nó lùi lại, thoát ẩn vào làn mưa.

Nhìn về hướng thanh niên kia, Thế Vinh ngạc nhiên cực độ khi thanh niên đó vẫn còn sống, tuy thanh niên này thổ huyết tươi cả đất nhưng xem ra không hề nguy hiểm đến tính mạng.

Quả thật không thể tin được.

Trong đêm tối, Thế Vinh thoáng nhìn thấy chút ánh sáng trắng lóe lên trong ngực áo thanh niên này, ánh sáng hình tròn và giống một đồng xu.

Sự việc tiếp theo thực khó đoán.

Thanh kiếm của Thế Vinh vẫn cháy rực dù trời đổ mưa to như trút nước.

Dường như nó không hề bị ảnh hưởng.

Vù…

Một làn gió thổi tới Thế Vinh, làn gió mang sát khí nặng nề, phía sau làn gió, một bóng hình thoát hiện.

Thế Vinh chém về phía ấy, quầng lửa đỏ rực lao ra.

Không có gì tại nơi đó.

Bóng hình biến mất, rồi đột ngột, từ dưới tuyết, hai cánh tay từ đâu chụp lấy đôi chân anh ta, không thể di chuyển.

Anh ta vung kiếm lên chém thì bất ngờ trước mặt, kỳ thú xuất hiện, con mắt thứ ba của nó nhìn anh ta, rồi từ trong con mắt, ánh sáng đen ngòm bắn ra, vội vã lấy kiếm lên chống đỡ.

Uỳnh…

Thế Vinh văng ra, thanh kiếm bật khỏi tay vì dư chấn và rơi cạnh bên.

Lưỡi kiếm biến mất chỉ còn chuôi kiếm nằm đó.

Phát lực vừa rồi quả thật quá mạnh, anh ta đã dụng sức chống đỡ như vậy mà vẫn văng ra thổ huyết.

Thật không tưởng.

Lẽ nào không có cách nào có thể giết con kỳ thú này.

Bất giác cạnh bên, Thiên Bảo nói vọng tới.

“Lần tới nó húc, hai ta hãy mau chóng công hai mé sườn của nó. Ta đã phát hiện được chỗ yếu của nó rồi.”

Thế Vinh gật đầu.

“Đòn quyết định. Nếu không hạ được nó thì chúng ta chẳng thể đi tiếp được.”

Thiên Bảo chống tay đứng dậy, nhìn Thế Vinh.

Suy nghĩ gì đó, Thế Vinh chợt hét lớn.

“Khoan đã. Không lẽ anh định…”

Chưa nói hết câu thì kỳ thú đã nhắm Thiên Bảo mà lao tới, nó nhìn thấy thanh niên này đứng lên vì thế nó lập tức tấn công.

“Nào… lại đây”

Thiên Bảo hét lớn.

Uỳnh…

Ngay vừa lúc kỳ thú húc vào người Thiên Bảo, cậu ta đã dụng pháp tạo một trường lực giảm thiểu tổn thương.

Kỳ thú va vào chạm trúng cổ xu lần nữa lập tức bị phản chấn, nó đau đớn lui lại, rống lên.

Đúng lúc đó, sơ hở chết người, Thế Vinh chụp lấy chuôi kiếm, chạm khẽ vào viên ngọc màu lam thủy trên chuôi.

Lập tức một lưỡi kiếm trong suốt như nước xuất hiện, lưỡi kiếm hòa vào trong mưa khiến nó trong thật diễm lệ.

Anh ta chĩa thanh kiếm đâm vào mé sườn kỳ thú cũng chính là con mắt thứ ba của nó.

Vì bất ngờ nên kỳ thú không kịp phản kháng cộng với nó vừa bị phản đòn do chạm phải vật gì đó, cơ thể nó khó chịu.

Phập.

Lưỡi kiếm trong veo đâm ngập trong người kỳ thú.

Nó rống lên, vô thức quẫy tay hất văng Thế Vinh qua một bên, thanh kiếm vì thế cũng theo Thế Vinh văng ra.

Thiên Bảo đã văng từ đầu nên không nói.

Cả hai thanh niên tàn tạ, không còn đủ sức để mà đứng dậy.

Kỳ thú điên cuồng la hét, máu đen từ trong người nó tuôn ra xối xả, mưa ngày một to hơn.

Sấm chớp cũng xuất hiện.

Kỳ thú lui lại, ngửa mặt lên trời rống to.

Ầm…

Như hiểu thấu tiếng hét, trên trời cao, một tia sét khổng lồ đánh xuống đỉnh núi khiến một mảng tuyết nứt ra.

Âm thanh ầm ầm khiến cả hai lo lắng.

“Không xong rồi. Tuyết lở.”

Thiên Bảo thì thầm.

Sau tiếng thét cuối cùng cũng như đống tuyết đang tràn xuống kia, kỳ thú quỳ xuống nổ tung.

Từ nơi vụ nổ, một bảo vật xuất hiện, bảo vật này cực lớn cũng như đẹp hơn nhiều so với bảo vật của kỳ thú họ giết hồi chiều.

“Đó là Hắc Thiết.”

Thế Vinh không khỏi vui mừng nhìn thứ bảo vật đang lơ lửng kia.

Nhưng niềm vui chẳng bao lâu thì tắt ngấm.

Trước mặt họ, một đống tuyết đang tràn tới.

Tuyết tràn cuốn bay cây cối, áp lực của tuyết quả thật không thể tưởng tượng, tuyết ngập cả cánh rừng.

Tuyết tràn từ đỉnh núi xuống giữa sườn núi thì dừng.

Không gian tĩnh mịch.

Tại nơi vừa diễn ra trận chiến quái lạ kia chẳng còn gì hiện hữu, có chăng chỉ là một lớp tuyết dày mịn không tì vết.

Có lẽ mọi thứ đã chìm vào trong lòng tuyết.

Không còn lại gì.!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv