Thiên Quốc Huyền Ngọc

Chương 107: Cổ Nghi



Đại mạc Hỏa Ngục.

Nay chỉ còn là tên gọi trong quá khứ.

Một bình nguyên rộng lớn đang ngày càng phát triển, xanh tươi màu mỡ.

Nơi đây, chứa đựng một ốc đảo xinh đẹp.



Một góc nào đó bên trong sàn đấu tử thần.

Ba con người đứng nhìn nhau.

Ánh mắt thân quen thuở nào.

“Ông đã thấy chưa?.”

Quốc Bình nhìn Trấn Bình và nói.

Trấn Bình gật đầu.

“Quả thật ông ta không hề tầm thường.”

Từ hướng đối diện, Nhất Đẳng ung dung thư thái, không có vẻ gì mệt mỏi.

“Sao nào, ông có chịu đưa nó cho ta?”

Nhất Đẳng lên tiếng và nhìn vào các viên bi đang bay lơ lửng cạnh bên.

Trấn Bình cười khổ.

“Ông có thể nói cho ta biết, sao ông lại cần nó không?”

Trấn Bình dò hỏi, xem thử mục đích của ông ta là gì.

Nhất Đẳng trầm ngâm rồi khẽ thốt.

“Chắc ông cũng biết về truyền thuyết Bát Đạt Cổ Sinh?.”

Trấn Bình nghe thế tỏ ra ngạc nhiên cực độ, tuy nhiên không hề để lộ vẻ gì trên khuôn mặt.

Quốc Bình cạnh bên cũng hưởng ứng.

“Đó chỉ là truyền thuyết. Hà tất gì ông phải nhọc lòng như thế?”

Trấn Bình trả lời, cũng không quên hỏi thêm.

Nhất Đẳng nghe câu trả lời, chỉ cười.

“Nếu ta nói rằng truyền thuyết ấy là dựa vào lịch sử mà định hình thì sao?”

Nhất Đẳng tiếp tục đưa ra ẩn ý trong câu hỏi.

Trấn Bình lắc đầu.

“Không thể nào. Trong lịch sử chẳng có dòng thời gian nào từng đề cập đến sự tồn tại của Bát Đại Cổ Sinh cả.?”

Nhất Đẳng cười lớn.

“Ha ha. Nếu ta nói, chính Bát Đại Cổ Sinh là thứ khiến thế gian này hình thành và là thứ gây ra trận thế chiến đầu tiên thì hai ông nghĩ sao?”

Cả hai nhìn nhau như không tin vào tai mình.

“Ông đùa chắc? Làm sao có thể.?”

Quốc Bình hỏi lại, quả thật đã đạt đến ngưỡng ngạc nhiên cực độ.

“Làm sao ông biết được điều ấy, và làm sao ông chắc chắn.?”

Quốc Bình thấy vậy liền xen vào.

“Kẻ Bắt Hồn, Linh Bàn.”

Nhất Đẳng nói, câu nói mơ hồ.

Câu nói này khiến hai người kia không thể hiểu được, đâm ra ngây người trong giây lát.

“Việc đầu tiên để tìm thấy Bát Đại Cổ Sinh chính là sở hữu cổ xu. Điều tiếp theo đó là Quỷ Thư. Sau khi có hai thứ này thì ha ha… chắc là hai ông không thể chứng kiến được điều ấy đâu. Ha ha”

Nhất Đẳng cười lớn. Âm thanh vang vọng khắp nơi.

“Vậy ra ông tấn công Thành Đông không phải vì nàng?”

Quốc Bình thủ thế đề phòng.

Nhất Đẳng lắc đầu.

“Ông lầm rồi. Ta vì nàng nhưng cũng không vì nàng.”

Một câu nói khó hiểu được ông ta thốt ra, hai người kia nhìn nhau.

Quả thật sau bao năm, cái người đang đứng trước mặt đây giờ tâm cơ thực khó đoán.

“Ba mươi năm trước, ta đã sai lầm. Giờ, ta không thể nào để sai lầm ấy lặp lại.”

Nhất Đẳng ngước mặt lên trời, thở dài rồi khẽ thốt.

Quốc Bình thấy hành động ấy liền nói lớn, tuy nhiên cùn không quên đề phòng.

“Nếu ta nói nàng ấy còn sống.”

Nhất Đẳng khựng người sau câu ấy, nhưng cũng không mấy bận tâm.

Ông ta không tin điều ấy.

“Xem ra ông không tin. Cũng được. Nào…”

Quốc Bình nhìn Trấn Bình rồi khẽ ra hiệu.

Trấn Bình hiểu ý, lui lại, dụng pháp tạo ra một cánh cổng triệu hồi.

Quốc Bình cũng dụng pháp, tạo ra trước mặt một vòng pháp sáng ánh kim.

Tiếp đó là cổ xu Địa Ti phát tích ánh sáng đặc trưng.

Trời đất tiếp tục tối đen.

“Lại là chiêu cũ ư. Hà hà.”

Nhất Đẳng cười.

Trong chốc lát, Quốc Bình cùng Trấn Bình đã ẩn mình hoàn toàn vào bóng tối.

Chỉ còn lại mình Nhất Đẳng, ông ta bị bao vây bởi vô vàn làn khói đen dày đặc.

Làn khói này cùng với bóng tối khiến nơi đây không thể nhìn thấy gì.

Nhất Đẳng phẩy tay, các viên bi bay lượn xung quanh nhận được lệnh của chủ nhân, chúng liền tấn công vào các đám khói.

Vù…

Vù vù…

Không có chuyện gì, Nhất Đẳng thầm cười.

Bất chợt dường như có thứ gì đó đang tiến lại gần.

Ông ta lặng im quan sát.

Bốn phương tám hướng đều chẳng thấy gì thế nên giờ chỉ có thể dựa vào cảm giác.

“Ông thấy sao?”

Tiếng nói của Quốc Bình văng vẳng đâu đây.

Cổ Nghi trong người Nhất Đẳng đột ngột phát tích.

Dường như nó có cảm ứng với trạng thái kích thích tột độ.

Nhất Đẳng biết điều ấy.

Liền đó dụng pháp tạo một trường lực nhỏ.

“Địa.”

Một thanh âm vang trong không khí.

Thanh âm to lớn chói tai đến mức khiến Nhất Đẳng lắc lắc đầu, ông ta có phần choáng váng.

Âm thuật, một loại pháp thuật được sử dụng rộng rãi bên kia đại lục Phỉ Thúy.

Được du nhập vào đại lục Ngọc Bích khoảng hai nghìn ba trăm năm trước.

Sau khi nữ tướng Lục Linh Tuyết chết thì Âm thuật cũng dần biến mất.

Tuy nhiên sau đó là sự xuất hiện của Cổ xu Âm Huân cùng các bản vá của tam bộ khúc đã khiến Âm thuật lại được lưu truyền rộng rãi.

Loại pháp thuật này chuyên đánh mạnh vào tinh thần người khác, thậm chí còn có vài tác động vật lý hết sức đa dạng.

Và hiện tại, theo hiểu biết, vũ khí có thể khiến Âm Thuật đạt đến ngưỡng sức mạnh tối đa chỉ có hai thứ.

Bích Thủy Sáo và Âm Huân.

Và giờ, nó đang ở đây.

Nhất Đẳng cúi người cố gắng tránh nén những làn sóng âm thanh đang trôi nổi vô định xung quanh.

Thế nhưng có tránh cũng vô dụng, âm thanh này đã lan truyền mọi ngóc ngách trong không khí.

Không thể né, không thể đỡ.

Nhất Đẳng lập tức dụng pháp, những viên bi lao nhanh tới nơi ông ta cho là nguồn gốc phát ra âm thanh chói tai ấy.

Thế nhưng chẳng có gì, nơi ấy trống trơn.

Đột ngột.

Từ hướng cánh tả, một tiếng ù vang lên.

Từ nơi ấy, một con tê giác xuất hiện.

Không thể tin được, đó là loại tê giác ba sừng, cơ thể to lớn gấp đôi tê giác thường, làn da lóng lánh ánh bạc.

Loài tên giác này, tại đây có tên gọi Bạch Tạng.

Nó, vừa được Trấn Bình triệu hồi.

Trong bóng tối, nếu không có ánh sáng thì chẳng thể nào thấy gì, thêm nữa bản thân đang bị những âm thanh chói tai làm phân tâm.

Vì thế Nhất Đẳng chẳng thể nào phát hiện được con tê giác này.

Chính vì thế…

Ầm…

Tê giác tông mạnh vào người ông ta.

Chỉ trong khoảng khắc ngắn ngủi khi tê giác cách ông ta vài phân.

Các giác quan đột ngột nhạy cảm, theo phản xạ tự nhiên. Ông ta tạo khiên chắn chắn hướng ấy.

Vì thế đã giảm bớt phần nào lực chấn của cú húc.

Tuy nhiên không thể xem nhẹ cú húc của tê giác.

Nhất Đẳng văng ra, miệng thổ huyết.

Không đợi ông ta có cơ hội, con tên giác lại lao tới.

Thế nhưng trước mặt nó hiện lên một cánh cổng đen.

Trên đà lao đi, nó chui ngay vào ấy, biến mất.

Nhất Đẳng hoàn hồn, tuy nhiên không thể chủ quan.

Vì ông ta nhận biết được nguy hiểm.

Đúng như dự đoán.

Từ sau lưng ông ta, cánh cổng đen xuất hiện, con tê giác từ ấy mà lao ra.

Vội vã lách người tránh né nó.

Tê giác lại chui vào một cánh cổng khác, biến mất.

“Địa.”

Lại tiếng nói của Quốc Bình.

Lần này âm lực có phần mạnh hơn trước.

Nhất Đẳng khụy xuống.

Phía trên ông ta lúc này là một bức tường âm thanh khổng lồ đang dần chèn ép.

Không thể di chuyển.

Ông ta đã bị cầm chân.

Thính giác gần như không còn hoạt động, máu chảy qua hai kẽ tai.

Trước mặt ông ta lúc này, một cánh cổng đen đột ngột xuất hiện.

Ông ta biết thứ gì sẽ đến.

Và đúng như thế…

Trong khoảng khắc của sự va chạm.

Ông ta nhắm mắt.

Cổ xu Cổ Nghi đột ngột sáng hằn lên.

Điều này khiến một vòng pháp kì lạ hình bán nguyện xuất hiện trước mặt ông ta.

Vòng pháp sáng chói rực đỏ.

Hình bán nguyệt xoay vần bên trong vòng pháp và dần dần thay đổi kích thước.

Nó to lên gấp ba lần.

Diễn biến diễn ra rất nhanh.

Đứng bên ngoài, hai người kia tò mò, không biết ông ta sẽ có đối sách gì.

Nhất Đẳng mở mắt.

Dùng tay trái điều khiển các viên bi tạo thành một thanh trường kiếm.

Đó là thanh kiếm lúc trước ông ta tạo ra để dụ Trấn Bình vào bẫy.

Tay còn lại cầm cổ xu Cổ Nghi đấm mạnh vào vòng pháp đang hiện diện trước mặt.

Vòng pháp như có cảm ứng.

Nó sáng rực thêm ba phần.

Từ tâm vòng pháp, một hình bán nguyệt sắc bén bắn về phía con tê giác.

Vụt…

Không hề có tiếng kêu la, con tê giác bị chẻ đôi gọn gàng.

Nó tách ra và ngã xuống trước mặt ông ta.

Máu thịt văng tung tóe, nội tạng rơi vãi trên mặt đất.

Chưa dừng lại ở đó, Nhất Đẳng dùng vòng pháp hình bán nguyệt lúc này đã nắm trong tay, ông ta đẩy nó vào bức tường âm thanh đang đè mình.

Tay còn lại đâm mạnh vào bức tường ấy.

Bên ngoài, Quốc Bình khẽ run.

“Không ngờ ông ta có thể kết hợp các vũ khí với nhau mà không khiến chúng mất đi sức mạnh như vậy.”

Quốc Bình nói nhỏ.

Trấn Bình thấy sắc mặt ông ta đại biến vội lên tiếng.

“Ông ta sắp thoát rồi.”

“Cổ Nghi là một trong ba cổ xu mạnh mẽ nhất mà thế gian từng được biết. Chính vì thế nó khiến ông ta hầu như chẳng thể nào có thể bại. Dù ta sở hữu hai cổ xu nhưng cũng không thể sử dụng nó đạt uy lực như ông ta. Xem ra… không còn cách nào rồi.”

Quốc Bình lắc đầu.

Sau câu nói ấy, ông ta dụng pháp, một loại pháp thuật đặc trưng được sử dụng.

Ông ta tạo ra một vòng pháp sáng ánh tím.

Từ vòng pháp này, các cánh hoa kì lạ xuất hiện rồi tung bay khắp nơi.

Đẹp đến sững người.

Bên trong khoảng tối kia.

Nhất Đẳng đã chống đỡ thành công bức tường âm thanh và đang đứng thẳng dậy.

Tuy nhiên, xung quanh ông ta xuất hiện thêm bốn cánh cổng khác.

Từ ấy, bốn con Bạch Tạng xuất hiện.

Nó đồng loạt tông vào ông ta.

Lúc này cổ xu Cổ Nghi đã áp chế được Âm Huân thế nên Nhất Đẳng dễ dàng sử dụng Thất Huyền Tinh.

Thanh kiếm tan thành bảy viên bi.

Nó xoay vần xung quanh ông ta và lao vào các con thú hung hãn.

Phập phập…

Các viên bi bay với vận tốc cao dễ dàng tông xuyên qua người các con thú. Chúng ngã xuống tử thương.

Quốc Bình dụng pháp.

Địa Ty phát tích.

Nó thu hồi bóng tối.

Ánh sáng bừng lên.

Vì đã quen trong bóng tối nên khi ánh sáng xuất hiện, Nhất Đẳng hơi choáng.

Nhân cơ hội ấy.

Trấn Bình từ xa lao tới, các luồn khí đen hòa vào tay ông ta tạo thành một cây thương.

Điều gì đến cũng đến.

Cây thương đâm xuyên người Nhất Đẳng.

Ông ta khụy xuống hộc máu.

Trấn Bình cười lớn khi đã làm được điều không tưởng.

Nhất Đẳng mỉm cười thân thiện nhìn ông ta, máu vẫn chảy qua kẽ môi.

Lúc này Cổ Nghi đột ngột hằn lên một cổ ngữ kì lạ trước giờ ít được chú ý, các cổ ngữ còn lại liên tục xoay vần ngược chiều nhau.

Đột ngột, không gian như thay đổi, thời gian như ngừng trôi.

Cây thương rút ra khỏi người Nhất Đẳng và tan biến.

Trong chớp mắt, những chuyện này dường như chưa hề xảy ra.

Đằng xa, Trấn Bình đang lao tới, các luồn khí đen hòa vào tay ông ta tạo thành một cây thương.

Nhất Đẳng nhẹ nhàng lách người, sử dụng Thất Huyền Tinh tạo thành một tấm khiên đen, ngăn chặn cú đâm.

Ông ta lui lại ba bước.

Trấn Bình ngạc nhiên vì điều này, dường như ông ta đã chắc chắn thành công, ông ta vừa có cảm giác đã đâm xuyên qua cơ thể Nhất Đẳng.

Nhưng không ngờ lại thất bại như vậy, không khỏi khiến ông ta ngây người.

Nhân lúc ấy, Nhất Đẳng dụng pháp.

Vòng pháp hình bán nguyệt nhắm thẳng vào Trấn Bình mà công.

Xoẹt…

Trong khoảng khắc giao nhau giữa luồn sáng đẹp đẽ ấy và Trấn Bình.

Một cánh hoa rơi xuống đất.

Không gian như biến đổi.

Trấn Bình nhìn Quốc Bình cảm tạ.

Chút xíu thôi là ông ta đã tan xương.

Đâu đó trong tâm trí, một thứ gì đó hiện hữu.

Nhất Đẳng buông vũ khí.

Các vòng pháp tan biến.

Trước mặt ông ta lúc này là một đồng cỏ, xanh mướt mượt mà.

Hương thơm đồng nội lan tỏa.

Xa xa, một căn nhà gỗ, với các hàng rào sơn trắng.

Cạnh bên ngôi nhà, một cây đại thụ, không biết loại gì, vươn mình che bóng mát cho ngôi nhà.

Bên dưới tán cây, một xích đu nhỏ.

Nơi ấy, có một người con gái đang ngồi, đong đưa xích đu, tận hưởng cảm giác thanh bình tại chốn này.

Nhất Đẳng bước tới gần hơn.

Trong thâm tâm ông ta, có một cảm giác hạnh phúc khó tả.

Người con gái này, nơi này quá thân quen.

Dường như nhận thấy có người tiến lại gần.

Nàng quay mặt nhìn.

Đôi mắt giao nhau chứa đựng bao nỗi niềm.

Bất chợt, có thứ gì đó nóng gắt trong tay.

Ông ta nhìn xuống, một đồng xu nhỏ bé đang bén lửa.

Giật mình lui lại, không gian thay đổi.

Ông ta đang đứng trước biển.

Một cơn sóng lớn đang ập tới.

Bên trong cơn sóng ấy là vô vàn xác người.

Xác chết, một biển xác.

Vội vã lui lại cũng như nhắm mắt để hình ảnh này không loạt vào tâm trí cũng như kích hoạt hệ thống phòng thủ của Cổ nghi.

Xoẹt…

Một ánh lục phát tích ra tứ hướng.

Không gian tan vỡ, trở lại trạng thái ban đầu.

“Mê thuật. Ông nghĩ là ta có thể bị tác động ư?. Ha ha.”

Nhất Đẳng nhìn Quốc Bình, cười mỉa mai.

Vòng pháp của Quốc Bình vỡ tan vì bị Cổ Nghi tác động.

“Xem ra chẳng thể nào có thể đánh bại ông.”

Quốc Bình trầm ngâm.

Không chờ đợi lâu sau câu nói của Quốc Bình.

Nhất Đẳng lao tới, nắm cổ xu trong tay.

Sử dụng một pháp thuật xưa nay hiếm thấy, nhắm vào Trấn Bình.

Cảm nhận được nguồn linh lực dồi dào đang hướng đến.

Trấn Bình vội vã sử dụng thẻ bài.

Nó lơ lửng trước mặt, tạo thành một bức tường thủy tinh chắn ngang.

Quốc Bình cũng tham gia.

Ông ta điều khiển Âm Huân bay quanh bản thân cùng lúc dùng Địa Ti tạo vòng hắc pháp.

Nhắm Nhất Đẳng mà tấn công.



Vù…

Một làn gió cực mạnh lan tỏa từ trong cổ xu Cổ Nghi.

Pháp thuật xưa nay hiếm thấy, không biết tên gọi vì chưa hề có trong ghi chép được tìm thấy.

Chỉ biết pháp thuật này nâng cao linh lực của bản thân đến một giới hạn nhất định, cùng lúc gia tăng pháp lực của vũ khí mà người sử dụng nắm giữ.

Tăng mạnh tốc độ tấn công.

Một viên đạn người đang lao như bay.

Ầm…

Quốc bình không kịp tấn công thì đã bị tác động của áp lực va chạm mà văng ra.

Bức tường vỡ tan chống đỡ của Trấn Bình, thẻ bài rơi xuống nằm đó.

Đằng xa, Trấn Bình đã khiến một góc tường đổ nát.

Không biết bằng cách gì mà ông ta có thể văng xa như thế.

Với một cú tông mạnh như thế, ông ta hầu như không còn sức để đứng dậy cũng như đã tiêu tốn quá nhiều linh lực cho cuộc đấu pháp dai dẳng này.

Trấn Bình nằm im, không nhúc nhích.

Dù vẫn còn ý thức.

Sau vụ va chạm, làn khói bụi tan biến.

Nhất Đẳng đứng đó, tuy không còn ung dung thư thái như lúc đầu nhưng vẫn toát ra vẻ lạnh lùng dũng mãnh.

Quả thật xứng đáng với danh xưng Nhất Đẳng Nhân Gian.

Ông ta đứng đó, nhìn ngắm thẻ bài đang nằm dưới đất.

Từ từ cất cổ xu vào túi, lần này ông ta đã sử dụng nó quá nhiều.

Các viên bi từ đâu bay về ông ta, hòa làm một trở thành một viên bi nhỏ, rồi tan biến.

Mục đích đã đạt, thế nhưng ông ta chẳng có cảm giác vui sướng gì cả.

Không hề có cảm giác, trái lại dường như vẻ mặt ông ta có phần thê lương.

“Ta không ngờ là phải sử dụng Cổ Nghi nhiều như thế.”

Nhất Đẳng lên tiếng nhìn hai người bạn già đang thọ thương.

Từ từ, ông ta tiến đến bên thẻ bài.

“Giờ ông tính sao. Giết bọn ta?”

Trấn Bình khẽ nói.

Nhất Đẳng lắc đầu.
“Mục đích của ta hôm nay là chỉ đoạt lấy Quỷ

Thư. Trước giờ chưa có ý hạ sát các ông.”

“Giả tạo.”

Trấn Bình nói.

“Ông tin hay không thì tùy.”

Quốc Bình định chen vào nói gì đó thì đột ngột nhìn thấy một cột sáng sặc sỡ chiếu rọi nơi trời tây.

Không chỉ mình ông ta, cả Nhất Đẳng và Trấn Bình đều thấy.

Trong ánh mắt, có gì đó khó tả, Nhất Đẳng lên tiếng.

“Thôi tạm biệt hai ông. Lần sau tái ngộ hi vọng ba chúng ta có thể ngồi đàm đạo.”

Quốc Bình gật đầu, tán thành với Nhất Đẳng mặc dù cả hai vừa đánh nhau sinh tử.

Nhất Đẳng cũng gật đầu rồi nhìn về phía Trấn Bình.

Ông ta lúc này đã nhắm mắt, cố ý không quan tâm mọi chuyện xung quanh.

Nhất Đẳng mỉm cười thân thiện.

“Tạm biệt.”

Liền đó nhặt lấy thẻ bài cất ngay vào túi, thẻ bài lúc này đã tự phong ấn bản thân trở thành một vật dụng bình thường.

Ông ta mỉm cười, quay mặt hướng về phía ánh sáng nhỏ bé ấy mà tiến.

Ông ta biết nơi cột sáng phát tích.

Ông ta biết đang có chuyện gì.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv