Đế quốc Kim Ngọc.
Tường Thành Thứ Nhất.
Tòa Bạch Tháp.
Phía trước đại điện.
Hàng trăm binh sĩ đã bao vây hoàn toàn tòa chánh điện uy nghiêm rộng lớn này.
Họ đang chờ đợi, một mệnh lệnh.
Trước mặt họ lúc này, tòa chánh điện hùng vĩ giờ đã bị cỏ cây bao bọc, che kín không thấy gì.
Cỏ cây bịt kín mọi lối ra vào của tòa chánh điện.
Thế nên họ không thể tiến vào được bên trong.
Mặc dù có phần lo lắng nhưng họ cũng chẳng thể làm gì khác.
Họ đành chờ đợi một mệnh lệnh nào đó sẽ được đưa ra trong chốc lát nữa thôi.
…
Ầm…
Trần Long văng vào một góc, ê ẩm cả người.
Thấy huynh đệ của mình vừa trúng đòn không nhẹ, Thanh Thảo tức giận, vội vã dụng pháp thật mạnh.
Từ trong cổ xu Mộc Lai, một vòng pháp ánh lục đậm đặc được triển khai.
Nó sáng lên và xoay vần trước mặt anh ta.
Tấn Lộc cười mỉa mai với pháp thuật ấy.
Cậu ta nhẹ nhàng vươn tay chống đỡ.
Uỳnh…
Từ trong vòng pháp, một kình lực hình bán nguyệt lan tỏa. Nhằm hướng Tấn Lộc mà tiến.
Áp lực của kình lực vừa phát tích không phải là nhỏ.
Cỏ cây xung quanh dường như có linh ứng.
Chúng động đậy, và rồi trong một phần nghìn giây, chúng lao theo kình lực ấy, đồng loạt, hướng tất cả về Tấn Lộc.
Cảm giác như một cơn gió lạnh ùa tới, Tấn Lộc mỉm cười dụng pháp chưởng một nguồn lực nhẹ ra đỡ lấy luồn kình lực này.
Tuy nhiên trái với dự tính của anh ta. Kình lực này quá mạnh mẽ.
Chưởng lực vừa rời khỏi cơ thể thì liền tan biến, cứ như nó đã bị thổi bay.
Pháp thuật anh ta vừa sử dụng hoàn toàn vô hiệu.
Giật mình bởi sức mạnh này, Tấn Lộc lui lại vài bước, cố gắng né luồng kình lực này.
Thời cơ không thể thích hợp hơn.
Từ sau lưng, Trần Long nhổm người dậy, hai tay bắt pháp chú.
Kích hoạt Hỏa Hàm.
Tức thì xung quanh nơi Trần Long đứng, một vòng lửa khá lớn hiện hình.
Từ trung tâm vòng lửa ấy, một con rồng nhỏ cháy rực lao lên.
Con rồng này hướng về lưng Tấn Lộc mà lao.
Dù gì cũng là chủ nhân của tận ba quyển Quỷ Thư.
Tấn Lộc không thể nào dễ dàng bị đánh bại như thế được.
Và đúng như vậy.
Đang trong đà lui lại, Tấn Lộc mau chóng ngả người, một tay chống xuống đất, tay còn lại lấy ra một thẻ bài, ném nó lên không trung.
Hành động mau chóng, mọi thứ chỉ diễn ra trong tích tắt.
Trong chớp mắt anh ta né hoàn toàn khỏi luồn kình lực đang tiến đến.
Thế nhưng chưa kịp dụng pháp phản công thì từ bên kia, Thanh Thảo lại bắn ra một luồng năng lượng mờ ảo mang vô số cỏ cây lao tới.
Không thể tránh né khi trên đầu, kình lực vừa lướt qua, sau lưng, hỏa long đang lao tới.
Vì thế Tấn Lộc chỉ biết cười.
Uỳnh…
Luồng năng lượng mờ ảo va mạnh vào cơ thể Tấn Lộc đẩy anh ta trượt xa một đoạn.
Thổ huyết.
Cùng lúc đó hỏa long cũng vừa tới.
Ầm…
Một áp lực khá mạnh ập thẳng vào lưng anh ta.
Cũng may nhờ linh lực của ba thẻ bài hỗ trợ, trong giây lát không bị tổn thương nặng.
Trần Long đứng dậy, tiến tới chỗ Thanh Thảo.
Cả hai ngừng dụng pháp, nhìn thanh niên đang khốn đốn kia.
Tấn Lộc chống tay xuống sàn, thở hổn hển.
Hiển nhiên đã trúng thương không nhẹ.
“Quả thật ta đã xem thường sức mạnh của cổ xu.”
Anh ta nói.
Thanh Thảo cười lớn.
“Giờ ngươi có nói gì cũng đã muộn. Ngang nhiên bước vào đây thì ngươi đã chính thức kí tên vào án tử. Ha ha.”
Tấn Lộc lấy một tay chùi máu nơi khóe môi.
Mỉm cười nhìn cả hai.
“Xem ra hai người các ngươi đã đạt đến giới hạn sức mạnh của vũ khí mà mình đang nắm giữ.”
Câu nói chứa đầy ẩn ý, tuy nhiên để hiểu được thì không phải lúc này.
“Đạt đến giới hạn. Ha ha.”
Trần Long cười.
“Ngươi nghĩ để đạt giới hạn của Cổ xu đơn giản ư. Bọn ta chỉ mới sử dụng khoảng bốn phần mười sức mạnh của nó mà thôi. Ha ha.”
“Giờ thì ngươi chịu chết đi.”
Thanh Thảo lên tiếng và lập tức dụng pháp.
Liền đó một vòng pháp như lúc nãy hiện hữu.
Trần Long âm thầm quan sát, đợi thời cơ thích hợp.
Uỳnh…
Một kình lực mang vô vàn cỏ cây như vừa rồi lao tới tấn lộc.
Trọng thương không nhẹ nhưng anh ta không hề tỏ ra sợ hãi.
Trái lại còn cười đắc ý.
Ầm…
Luồng kình lực đột ngột dừng lại trước mặt Tấn Lộc, chỉ cách vài phân.
Dường như nó va phải một thứ gì đó.
Hai người hộ pháp ngạc nhiên quan sát.
Nơi ấy.
Tấn Lộc đứng dậy, hai tay phủi bụi trên cơ thể, không hề có vẻ là đang bị thương cho lắm.
“Buộc ta phải sử dụng ma pháp tối thượng này thì các ngươi quả thật có tài đấy. Ha ha.”
Bên trong túi áo anh ta.
Hai thẻ bài sáng rực.
Hiển nhiên anh ta vừa kích hoạt nó.
“Hừm. Thật không dễ để hạ ngươi nhỉ?.”
Thanh Thảo khinh bỉ.
“Để ta nói cho hai ngươi biết một bí mật.”
Tấn Lộc lên tiếng khiến cả hai tò mò.
Anh ta hít một hơi dài rồi thở ra.
Rồi nhẹ nhàng phẩy tay.
Đùng…
Từ nơi vô hình trước mặt anh ta, một bức tường pha lê trong suốt hiện hữu.
Dựa theo cái phẩy tay ấy, bức tường lập tức lao như bay về phía hai người kia.
Mặc dù có thể nhìn thấy loáng thoáng nhưng để xác định vị trí cũng như kích thước của bức tường thì quả thật là khó.
Thế nên cả hai hộ pháp vội vã lui lại vài bước, dụng pháp tạo khiên ngăn cản thứ gì đó không rõ phía trước.
Đùng…
Một thanh âm vang lên.
Bên ngoài, mọi người ồ lên kinh ngạc.
Và đổ dồn ánh mắt về phía đó.
Nơi ấy, một cột khói bốc lên cao vút.
Chứng tỏ vừa có một vụ nổ đã xảy ra.
“Hừm, nói tới đâu nhỉ?. À… để ta nói cho hai ngươi biết… ta vừa dùng thứ gì? Ha ha”
Tấn Lộc ung dung bước tới.
Vừa rồi chỉ trong khoảng khắc va chạm, bức tường vô hình kia đã đè bẹp mọi pháp thuật tạo khiên bảo vệ của hai người hộ pháp, điều này khiến họ không thể chống đỡ.
Chính vì thế họ đã va đập vào bức tường vô hình ấy mà văng vào một góc.
Ê ẩm cả mình.
Tiếp đó Tấn Lộc dụng lực chưởng mạnh phá tan khoảng trống bên trên đầu họ, khiến khói tỏa nghi ngút.
Cả hai dù vừa trúng thương nhưng thân thủ vẫn còn, họ mau chóng tránh né.
Hơi thở hổn hển.
Họ không ngờ rằng thanh niên kia có thể hồi phục nhanh như vậy.
“Đó là… Vô Tự Ngọc Bích.”
Tấn Lộc từ từ nói từng chữ.
Khá giật mình trước cái tên ấy.
Hai người hộ pháp nhìn nhau.
Rõ ràng họ có nghe qua.
Nhưng cũng không mấy hiểu biết.
Nhận thấy hai gã trước mặt mình chẳng hề tỏ thái độ sợ hãi khi mình nói ra cái tên ấy, Tấn Lộc cười trừ.
Cảm giác hơi nhục một tí khi hai tên kia chẳng am hiểu về pháp thuật này, nhưng anh ta vẫn không quên khai mở tri thức cho hai kẻ có thể tấn công được anh ta.
Xem như chút tấm lòng dành cho hai kẻ yếu thế.
“Chắc hai ngươi đã từng nghe về Vô Tự Ngọc Bích chứ?.”
Tấn Lộc lên tiếng.
Dù cho kẻ địch đang khoa môi múa mép, Thanh Thảo vẫn cứ âm thầm đề phòng.
Tuy nhiên cũng không quên gật đầu xác nhận.
“Đó là một pháp thuật cổ của triều đại trước, được đế quốc Huyền Thạch sáng tạo, dùng linh lực để sai khiến những cổ ngữ vô hình tái tạo một bức tường. Bức tường này vừa có khả năng phòng thủ vừa có khả năng tấn công và không thể bị phá vỡ hay có pháp thuật phòng thủ nào có thể chống đỡ nó. Các ngươi nhớ chứ?.”
Tấn Lộc ra chiều am hiểu, đăm chiêu giải thích.
“Ngươi nói những điều ấy để làm gì?”
Trần Long nghi ngờ ý định của gã thanh niên này.
“À thì ta chưa nói hết. Ngoài khả năng ấy. Nó còn một khả năng quan trọng. Đó chính là giam cầm.”
Giật mình bởi câu nói ấy.
Cả hai lúc này mới nhận ra cơ thể mình đã hoàn toàn bất động.
Dường như xung quanh bản thân bị bao bọc bởi các bức tường vô hình. Không thể xê dịch.
“Ngươi…”
Thanh Thảo khẽ thốt rồi cố gắng dụng pháp.
Tấn Lộc lắc đầu ngán ngẫm.
“Một khi đã bị giam cầm trong Vô Tự Ngọc Bích thì dù ngươi có là Nhất Đẳng Nhân Gian đi nữa cũng chẳng thể nào thoát được khỏi nó đâu. Ha ha. Dụng pháp ư. Hai ngươi mơ đi.”
Tấn Lộc cười rồi bước qua hai người.
Tiến đến lối vào trung tâm tòa Bạch Tháp.
Nơi đặt Linh Bàn.
Cố gắng dụng thuật, nhưng không thể cử động.
Cả hai hộ pháp đành bất lực nhìn kẻ địch ngang nhiên tiến vào.
“Lần này chúng ta khó tránh khỏi trách nhiệm rồi.”
Thanh Thảo khẽ nói, giọng nói lộ rõ mười phần thất vọng vào bản thân.
“Yên tâm. Linh Bàn không dễ bị xâm phạm đâu.”
Trần Long cố gắng dụng pháp để thoát khỏi trạng thái khống chế này.
Họ nhìn nhau, rồi nhìn về cánh cổng vừa mở ra.
Nơi ấy, một gã thanh niên vừa đi vào.
…
Bước vào lối đi dẫn đến điện Linh Bàn.
Cánh cửa đại phòng rộng lớn vừa bị anh ta phá nát đã nằm sau lưng.
Trong hành lang này không một bóng người, hiển nhiên là nơi trọng yếu, không thể để kẻ không phận sự lai vãng.
“Dù gì thì cũng phải có lính canh chứ? Quả thật khó hiểu với cách bố trí phòng hộ tại đây.”
Tấn Lộc lắc đầu cười, anh ta vừa suy nghĩ gì đó.
Nơi đây, chỉ những người có quyền lực đặc biệt mới có thể ra vào.
Tại đây không cần lính canh.
Vì nơi đây có cả một hệ thống phòng thủ riêng.
Tấn Lộc khụy người, tựa vào một cây cột lớn dùng để chống trần trong hành lang. Quan sát kiến trúc đẹp mắt này.
Hành lang dài khoảng năm mươi mét, với hai chục cây trụ to lớn dùng để chống trần hành lang nằm đối xứng hai bên.
Lối đi cổ kính, hoa văn chạm khắc trên các thân trụ cũng như hai bên hành lang quả thật cầu kì.
Đây là lối vào duy nhất của điện Linh Bàn.
Từ bên ngoài, bước qua đại phòng tiếp khách rộng lớn ban nãy, mọi người sẽ đi qua hành lang này.
Ánh nắng mặt trời chiếu rọi qua từng cửa kính cổ.
Cuối hành lang.
Là một căn phòng khác. Căn phòng này là điểm trung chuyển giữa hai khu vực đặc biệt.
Bên trong căn phòng này có hai lối đi khác.
Một hướng lên trên, dùng để di chuyển đến khu vực trung tâm của tòa Bạch Tháp.
Ước tính khoảng mười tầng khu vực.
Trên tầng thứ mười, là một căn phòng rộng lớn, nơi có căn phòng của Nhất Đẳng, bên trong nó đặt một đồ hình khổng lồ.
Lối còn lại, hướng xuống dưới một mật thất ngầm.
Kì thực hai vị hộ pháp kia trước giờ vẫn tưởng rằng linh bàn là cục đá phát sáng nằm bên trong đại điện rộng lớn này.
Vì thế họ cố gắng bảo vệ nó.
Nhưng rốt cuộc thì đó chỉ là bình phong.
Vừa nãy khai chiến. Linh Bàn giả mà hai người kia bảo vệ đã bị đánh tan.
Chính vì thế đã khiến hai người đa nghi về cách bố trí của nơi này.
Dù có vẻ ngạc nhiên nhưng họ cũng nhận ra ý đồ của Nhất Đẳng.
Vì thế họ phần nào yên tâm hơn.
Chắc chắn Nhất Đẳng đã có phương án bố trí thích hợp.
Tấn Lộc tựa vào tường đứng dậy.
Để vào đây anh ta đã không ít lần sử dụng Vọng Âm Cổ Ngữ khiến linh lực hao tổn.
Rồi lại đấu pháp kịch liệt với hai vị hộ pháp lừng danh.
Dù chiến thắng nhưng cuộc đấu pháp này đã khiến anh ta phải sử dụng một trong những sức mạnh tiêu tốn linh lực bậc nhất thế gian.
Vô Tự Ngọc Bích quá mạnh mẽ, vì thế khiến anh ta choáng giây lát.
Ngay cả ngay khi đã sử dụng pháp thuật này thì anh ta vẫn cảm thấy khó chịu vì tác động của nó lên mọi thứ xung quanh.
Chỉ một phần nhỏ sức mạnh của Vô Tự Ngọc Bích được anh ta sử dụng nhưng cũng khiến hai người kia gặp khó khăn.
Linh lực lúc này vẫn chưa hồi phục.
Quỷ Thư vừa rồi đã giúp anh ta loại bỏ vết thương do Thanh Thảo cùng Trần Long gây ra nên giờ nó hầu như nằm im.
Có lẽ dụng pháp quá độ cần thời gian nghỉ ngơi.
Nhưng lúc này, mục đích sắp đạt, không thể nào chần chừ được.
Anh ta mỉm cười, tiến đến cánh cửa cuối hành lang.
Cánh cửa này to lớn gấp nhiều lần so với người trưởng thành.
Hai bên cửa được chạm khắc cầu kì, mô tả một trong những hình ảnh về trận thế chiến gần đây nhất.
Tấn Lộc trầm trồ chiêm ngưỡng.
Một tòa tháp nguy nga nằm giữa làn khói đen dày đặc.
Pháp Sư Hắc Ám.
Tên gọi của kẻ đã gây ra trận thế chiến ấy từ lâu đã mất, chỉ còn danh xưng.
Tấn lộc cười, cảm giác như mình sắp có được một thành tựu để đời.
Anh ta cười lớn.
Tiếng cười vang vọng khắp hành lang.
Tiếng cười lớn đến nỗi hai người hộ pháp kia có thể nghe thấy.
Vì thế họ mau chóng cố gắng vô hiệu hóa trạng thái giam cầm này.
Càng nhanh càng tốt.
Tấn Lộc tiến gần hơn đến cánh cửa.
Anh ta từ từ mở ra.
Chẳng có gì cả.
À không.
Thực ra anh ta chẳng thể thấy gì cả.
Ngay lúc anh ta chạm tay vào cánh cửa.
Hệ thống phòng thủ của tòa tháp đã được kích hoạt.
Nhất Đẳng đã phong ấn cánh cửa này chỉ có thể được mở bằng cổ xu.
Thế nên khi anh ta chạm vào nó.
Từ sâu thẳm trong không gian.
Ngay trước mắt anh ta.
Một nguồn sáng chói lóa lập tức che kín, bao bọc lấy anh ta.
Không kịp la hét.
Tấn Lộc đột ngột bị một sức ép mãnh liệt tấn công.
Cả cơ thể dường như bị vô vàn bức tường đè lên.
Xương cốt hầu như gãy nát.
Có thể nghe thấy những tiếng lách tách nhỏ.
Thất khiếu trào máu không ngừng, gió giật mạnh.
Các cửa kính vỡ tan tành.
Mặt đất rung chuyển.
Anh ta bị sức ép đánh văng và trượt về phía sau một đoạn.
Dù cho sức mạnh kì bí nào đang bảo vệ lối vào tòa tháp thì cũng đủ khiến anh ta gặp nguy hiểm.
Vội vã dụng pháp hồi phục từ Quỷ Thư.
Anh ta lăn người tựa vào vách tường.
Cánh cửa đóng lại ngay trước mắt, nhưng không dừng lại ở đó, cánh cửa rung lên.
Một vòng pháp vô hình hiện hữu in hằn trên hai cánh cửa to lớn.
Nó xoay vần.
Ma pháp cổ đại được ếm vào cánh cửa giờ đã được kích hoạt.
Tấn Lộc cười khi thấy cảnh ấy, quả thật anh ta khá vui khi mình có thể chứng kiến điều này nhưng cũng không quên đề phòng.
Vòng pháp tan biến cũng là lúc ánh sáng chói lóa ấy phát tích lần nữa.
Nó bao bọc lấy cánh cửa và tràn khắp hành lang.
Không dừng lại ở đó.
Ánh sáng này xuyên qua trần tòa tháp và phóng thẳng lên trời cao.
Một nguồn sáng khổng lồ.
Cả mặt đất rung lên liên tục.
Bên ngoài, mọi người vội vã che mắt bởi thứ ánh sáng kì lạ ấy quá chói.
Uỳnh…
Ánh sáng làm tan biến các tầng mây.
Ánh sáng này, thật giống với lúc ấy, nơi trời đông ngày nào.
Trên con đường băng qua bình nguyên Hỏa Ngục.
Mọi người ngừng lại, trầm trồ quan sát dị tượng nơi trời Tây.
…
Thành Đông.
Cuộc chiến đang đến hồi khốc liệt, người người chết la liệt.
Thế nhưng họ vẫn cảm nhận được nguồn sáng này đang xuyên thẳng lên bầu trời.
Chỉ một vài người chú ý.
Cuộc chiến hiển nhiên vẫn tiếp tục diễn ra.
Bên ngoài khu rừng.
Có ai đó vừa đặt bó củi xuống và quan sát.
Người này mỉm cười thích thú.
Đứng trên đài cao.
Thế Vinh im lặng.
Minh Nhất thì trầm ngâm.
Họ không biết nơi ấy đang xảy ra chuyện gì thế nhưng những loại ánh sáng có thể phóng lên trời cao như thế này thì không phải là nhiều.
Mỗi lần có dị tượng này là mỗi lần sắp có chuyện xảy ra.
Thế nên cả hai nhìn nhau, ánh mắt có phần lo lắng.
Quả thật điều kì dị này đã khiến mọi người trong bán kính một nửa đại lục chú ý.
…
Bên trong đại điện.
Thanh Thảo cùng Trần Long có thể cảm nhận được vô vàn xung lực đang tác động đến nơi này.
Bên trong dãy hành lang kia, có thứ gì đó đang lan tỏa.
Tấn Lộc vừa mau chóng dùng chút linh lực cuối cùng để sử dụng Vô Tự Ngọc Bích ngăn cản luồng sáng.
Chính vì thế nơi anh ta đứng không hề bị tác động.
Ánh sáng hiện hữu trong một thời gian ngắn rồi tan biến.
Thay vào đó là một kình lực.
Kình lực hướng thẳng vào kẻ địch xâm phạm
Uỳnh…
Nó va vào bức tường vô hình, tuy không thể phá vỡ bức tường nhưng nó cũng khiến Tấn Lộv thổ huyết thêm lần nữa.
Bình thường nếu dụng pháp đằng sau bức tường vô hình này thì chẳng thể nào có thể bị thương.
Tuy nhiên ngay lúc này, linh lực của anh ta không đủ để khiến anh ta có thể bình an mà chống đỡ ma pháp tối thượng đang tấn công kia.
Quả thật nếu không có bức tường ấy thì dù là Nhất Đẳng Nhân Gian cũng sẽ bị kình lực ấy đánh tan.
Nhận thấy không thể tiếp tục tiến vào khi nơi đây có ma chú bảo vệ.
Tấn Lộc đứng dậy, tiến đến cánh cửa sau lưng.
Mau chóng rời khỏi dãy hành lang khi hệ thống phòng thủ chưa đánh thêm một đòn nữa.
“Ha ha…”
Thanh Thảo cười lớn khi nhìn thấy Tấn Lộc lảo đảo bước ra.
Khuôn mặt nhợt nhạt.
Tấn Lộc cũng không mấy quan tâm điều ấy, giờ phải mau chóng rời khỏi đây.
Tuy nhiên bên ngoài đã bị bao vây hoàn toàn.
Còn lối nào để thoát.
Không hề có lối thoát.
Tấn Lộc cười nhìn hai thanh niên đang khổ sở cố gắng thoát khỏi trạng thái giam cầm này.
“Hẹn ngày tái ngộ. Hai ngươi khá lắm.”
Vừa nói xong Tấn Lộc thổ huyết.
Hai người kia thấy thế ngầm thích thú. Quả thật nếu không có pháp chú phòng hộ thì lần này trách nhiệm của cả hai là không thể tránh khỏi.
Vội vã dùng chút sức tàn, Tấn Lộc dụng pháp.
“Người đâu, vào đây, mau lên.”
Không để cho kẻ địch chạy mất.
Trần Long quát lớn để bên ngoài tiến vào.
Nhận được mệnh mệnh khi chờ đợi đủ lâu, họ lập tức lao vào.
Nhưng khi mọi người ồ ạt xông vào thì nơi đại điện đổ nát này chẳng còn ai khác ngoại trừ hai người đang nằm đó, đang bị cấm chú giam cầm.
Khuôn mặt tức giận.
Thanh Thảo quát lớn.
“Mau, truyền lệnh, phong tỏa hoàn toàn phân khu thứ nhất. Tập trung tại phân khu thứ hai. Với thương tích như thế hắn vẫn chưa chạy xa được đâu.”
Thanh Thảo cố gắng dụng lực thêm lần nữa.
Và lần này đã thành công.
Sau nhiều lần cố gắng, Vô Tự Ngọc Bích cũng đã bị hóa giải.
Tuy nhiên đó là do người sử dụng ở cách xa nó mà thôi.
Trên một con đường nhỏ tại một góc thị thành.
Tấn Lộc ngồi đó, tựa người mệt mỏi.
Một trong những pháp thuật cổ ghi chép trong Quỷ Thư được anh ta sử dụng.
Dịch Chuyển Thời Không.
Trên người khá nhiều vết thương.
Nhìn vào tình trạng này khả năng anh ta gục ngã là rất cao.
Nơi này heo hút, không gây chú ý cho lính tuần tra.
Và lúc này khắp nơi cũng đã ra lệnh giới nghiêm.
Nội bất xuất.
Tấn Lộc cười mỉa mai với chuyện này.
Một sự ảo tưởng trả giá khá đắt.
Cũng may là chưa mất mạng.
“Lần tới, ta sẽ vào được.”
Anh ta tự nhủ với bản thân rồi nhìn lên trời.
Nơi ấy, những đám mây vừa tan biến.
“Lần tới…”
Anh ta khẽ thốt và chìm vào bóng tối.