Sau khi Bạch Lãng mặc một bộ y phục thuần trắng bước ra, Thiên Phượng càng thêm bất ngờ. Trước đó hoàn toàn không để ý đến Bạch Lãng, quả thật người đẹp vì lụa. Nhìn Bạch Lãng từ trên xuống dưới, trừ đôi mắt xanh đại dương thì toàn bộ đều là một màu trắng, toát lên một khí chất trong sáng, thanh tú nhưng lại có chút bi thương.
Mộc Mộc nay lại chọn cho mình một y phục xanh nhạt, làm cậu bé trở nên dịu dàng hơn. Thanh Thức vẫn y như mọi lúc, vẫn thích một màu đen mạnh mẽ, thần bí. Đến khi Thiên Phượng mặc thử y phục màu trắng viền đỏ bước ra, cả ba đều ngơ ngác nhìn, không thể không nói màu đỏ quả thật rất hợp với cô, làm nổi bật hết nét đẹp trên cơ thể. Lúc này một người phụ nữ trung niên bước đến, bà ấy so với Thiên Phượng nhìn có đôi nét giống nhau: "Các vị đã chọn xong y phục rồi ạ?""Dạ, chúng cháu lấy bốn bộ này ạ!" Thiên Phượng nhanh chóng đáp"Được, nhìn cháu có chút gần gũi với dì, qua đây dì giảm giá cho" Người phụ nữ nói xong liền nở một nụ cười, không biết vì nguyên nhân gì lại khiến cho Thiên Phượng cảm thấy người phụ nữ này dễ gần. Đến khi tính tiền xong, người phụ nữ tiến gần Thiên Phượng: "Không biết cháu tên là gì?""Cháu là Tôn Thiên Phượng" Thiên Phượng lễ phép đáp"Ôi, cháu là tiểu thư Tôn gia sao! Ôi thật thất lễ" Người phụ nữ vội vã trả lời, càng thêm phần kính trọng, nói tiếp: "Sau này, Tôn tiểu thư nếu muốn đặt may riêng, cứ đến bảo Bách Y Viên, dì Hương đây sẽ giảm giá cho cháu""Cháu cảm ơn ạ, cháu đi đây ạ. Chào dì Hương!" Thiên Phượng vội cảm ơn, rồi cùng ba người Bạch Lãng, Mộc Mộc, và Thanh Thức rời đi. Dì Hương ở lại nhìn về hướng bốn người bọn họ, nói thầm: "Có tránh cũng không thoát khỏi tay ta rồi, Tôn Bách à"
Thiên Phượng nhanh chóng kéo ba người bọn họ vào tiệm thuốc gần đó, mua ngay một lượng lớn thuốc. Trên đường trở về, bọn họ bắt gặp một đám đông náo nhiệt phía trước. Tiến lại gần, thì phát hiện một cô gái nhỏ đang bán mình, kiếm tiền chữa trị cho em gái. Cô bé nằm trên chiếc chiếu mỏng, cả người run bần bật, còn người chị bên cạnh không ngừng khóc. Lúc này, một đàn ông trung niên tiến tới, nhìn bộ quần áo cố tình khoe khoang trên người ắt hẳn cũng phải là một tên có tiền. Hắn ta bước lại gần, tay nhấc nhẹ cằm cô gái, nói: "Cô nương, ta mua cô. Theo ta về đi nào!" Vừa nói, hắn vuốt ve khuôn mặt cô gái, khiến cô nàng xấu hổ né tránh nhưng vì đồng tiền cũng ngập ngừng chịu đựng sự ghê tởm này.
Thiên Phượng không cầm lòng được, tiến tới lớn giọng: "Cô gái này, ta mua chắc rồi." Nói rồi, cô tiến tới hất tay người đàn ông đó ra.Hắn ta tức giận: "Cô nghĩ mình là ai mà dám ngăn cản chuyện của bổn đại gia ta đây chứ! Đúng là không biết sống chết." Vừa dứt lời, hắn giơ tay định đánh vào người Thiên Phượng.Một cánh tay giơ lên ngăn lại hành động của tên đàn ông, lớn tiếng quát: "Ai cho ông đụng vào cô ấy". Bạch Lãng vừa dứt lời, Thanh Thức cũng che vào: "Là tiểu thư Tôn gia, vậy có đủ tư cách ngăn cản chuyện của ngươi chưa?"Nghe đến hai chữ "Tôn gia", hắn tay run rẩy quỳ xuống: "Tiểu nhân có mắt không tròng, xin Tôn tiểu thư thứ lỗi.""Ngươi đi đi, về sau nếu ta thấy ngươi còn làm càn, ta sẽ không tha cho ngươi". Thiên Phượng xua tay đuổi hắn ta đi, sau đó quay người thở dài như trút được gánh nặng.Mộc Mộc bên cạnh liếc mắt, ghẹo vài câu: "Gan như thỏ đế mà tỷ cũng đòi giả làm ác bá à!", nói xong không quên kèm theo giọng cười khiến cho Bạch Lãng và Thanh Thức bên cạnh cũng nhếch miệng theo.Thiên Phượng bị chọc tức lên: "Đệ đợi về nhà, xem ta xử đệ thế nào!". Cô quay về phía hai chị em, vội đỡ cô nàng lên: "Cô tên là gì?"Cô gái rụt rè đáp: "Tiểu nữ tên Như Hoa, tiểu muội tên Như Ngọc", như thể vớt được phao cứu sinh giữa đại dương, tiếp tục khóc lớn: "Xin tiểu thư hãy thu nhận, tiểu nữ nguyện làm nô tỳ trung thành cả đời hầu hạ tiểu thư".
Nhìn bộ dạng hai người, người chị chỉ trạc tuổi Thanh Thức, còn người em thì cỡ Mộc Mộc. Quần áo trên người đều bị rách hết, không khỏi khiến người ta có chút thương tâm. Thiên Phượng không kiềm được lòng, quay sang nói: "Thanh Thức, ta có thể thu nhận hai người họ về làm nô tỳ cận thân không?""Tỷ vốn đã quyết định thu nhận hai người bọn họ rồi, hỏi ta làm gì? Sợ cha ta không chấp nhận sao. Cha ta cưng tỷ như vậy, dù tỷ có thu nhận năm mười người đi chăng nữa, cha cũng không từ chối đâu."Nghe thấy thế, Thiên Phượng vui vẻ hẳn lên: "Bạch Lãng, huynh giúp ta cõng Tiểu Ngọc về được không?" Bạch Lãng không nói gì, cúi đầu đi về phía cô gái đang nằm, nhẹ nhàng vác lên vai. Chỉ một chút cử động cũng khiến người đứa trẻ đau nhức thấu xương, nhưng ngoài biểu cảm trên mặt, Tiểu Ngọc không hề than vãn một câu.
Về đến Tôn phủ, Thiên Phượng lập tức bảo Bạch Lãng đưa Tiểu Ngọc vào phòng mình. Sau đó quay sang nhờ Thanh Thức chuẩn bị hai bộ đồ mới cho hai tỷ muội bọn họ. Trên đường về Tôn phủ, cô để ý chỉ cần một chuyển động nhỏ đều khiến Tiểu Ngọc nhăn mặt vì đau nhức, nhưng tay, chân và mặt đều không có vết thương, con bé chỉ bị sốt nhẹ và ớn lạnh. Quay sang bảo ba người Bạch Lãng, Thanh Thức và Mộc Mộc ra ngoài, đồng thời sai người chuẩn bị nước ấm. Cô lập tức vào trong, cởi quần áo của Tiểu Ngọc để xem xét. Không khỏi hốt hoảng, cả tấm lưng của con bé là một mảng nóng đỏ bởi các hạt đậu nước, có màu trong và đục. Các nốt đậu đang dần di chuyển bao quanh ngực của con bé. Các triệu chứng đều cho thấy là bệnh giời leo, thời hiện đại còn gọi là bệnh zona thần kinh, các mảng giời leo đang dần vây quanh cơ thể con bé. Ngay lập tức, cô vệ sinh thân thể cho Tiểu Ngọc, nhẹ nhàng và tỉ mỉ từng chút một, vì chỉ cần mụn nước vỡ ra sẽ làm lan rộng tình trạng bệnh, đồng thời sẽ khiến con bé đau nhức hơn. Sau đó, Thiên Phượng mặc quần áo cho cô bé, rồi đi về phía bàn trong phòng, cầm bút viết nhanh đơn thuốc kinh phòng ngân kiều tam hoàng giải độc thang gồm 21 vị thuốc hợp thành một thang thuốc sắc.
Cô nhanh chóng bước ra ngoài, đưa đơn thuốc cho Mộc Mộc kèm theo một hầu bao: "Mộc Mộc, đệ giúp ta đi mua đơn thuốc này. Nhớ mua đủ lượng thuốc cho 6 ngày đó." Mộc Mộc cầm đơn thuốc, cười bảo: "Phượng tỷ, khi nào tỷ rảnh tỷ rèn chữ được không. Đệ e đại phu cũng nhìn không ra đơn thuốc của tỷ"Thiên Phượng nghe thấy thế, gõ nhẹ đầu Mộc Mộc: "Đệ đó, chỉ biết kiếm chuyện chọc ta. Mau đi đi""Để ta đi", Bạch Lãng đứng đợi cạnh cửa, im lặng không nói gì đã lâu, cuối cùng cũng lên tiếng.Thanh Thức ở bên sai tên nô bộc đến nhận đơn thuốc từ Mộc Mộc: "Không cần đệ tự đi, Tôn phủ cũng không thiếu người làm"Thiên Phượng chợt nhớ đến Tiểu Hoa: "À đúng rồi, Tiểu Hoa đâu?""Khi nãy cha ta nghe cô thu nhận hai nô tỳ, nên đã gọi Tiểu Hoa đi rồi. Chắc một lát sẽ quay lại thôi" Thanh Thức giải đáp. Lúc này Tường Mình đi tới, dịu dàng nhìn Thiên Phượng rồi nói: "Thiên Phượng, muội đừng lo. Cha chỉ là điều tra thân phận của hai người bọn họ thôi. Sau này, hai người họ sẽ hầu hạ muội.""Nếu vậy thì muội yên tâm rồi" Thiên Phượng nghe được thở dài nhẹ nhõm, chợt nhớ ra khi nãy cô trên đường về có mua một ít bánh ngọt. Liền chạy vào phòng lấy bánh rồi mang qua cho Tôn Kiến.