Đến giờ cơm tối, trên bàn ngoài Thiên Phượng, Thanh Thức, Mộc Mộc và Tôn Kiến, bên cạnh còn xuất hiện một vị thiếu gia ngồi xe lăn. Trên người mặc một bộ y phục màu vàng lấp lánh, xa hoa, toát lên một khí chất vương giả nhưng cao ngạo. Tôn lão gia nhẹ nhàng lên tiếng giới thiệu: "Đây là con trai thứ hai của ta, Tôn Trường Thanh. Do một lần đi săn không cẩn thận bị thương, nên ít khi ra ngoài." Nói rồi ông quay sang Thiên Phượng: "Còn đây là Tôn Thiên Phượng, con gái của Tôn Bách, là cháu gái đồng thời là con nuôi của ta."
Thiên Phượng nghe đến hai từ "con nuôi", cô ngạc nhiên quay về phía Tôn Kiến: "Con nuôi sao? Người nhận con làm con nuôi của người sao?"
Trên mặt xuất hiện một tia ấm áp, dịu dàng, ông giải thích: "Phải, ta và thê tử từ lâu luôn muốn có một người con gái. Nhưng chỉ tiếc, nàng ấy mất sớm, nguyện vọng này vẫn mãi không thể thực hiện. Trên dưới Tôn gia cũng chỉ có con là con gái, con không trách ta vội vàng chứ?"
Thiên Phượng cảm động không thôi, tại sao lại trách chứ. Vốn khi đến đây, một thân một mình không người thân, nay gặp được Tôn Kiến, ông luôn đối đãi với cô rất tốt, chỉ cần cô muốn, ông đều đáp ứng: "Con sao lại trách người chứ, người đối xử với con rất tốt. Con... " Không nói nên lời, nước mắt lưng chòng.
Tôn Kiến bên cạnh vỗ vai an ủi: "Được rồi, không được khóc. Bây giờ con là tiểu thư tôn quý nhất Tôn phủ. Bất kỳ ai cũng không được ăn hiếp con" Nói rồi, ông quay về phía Bạch Lãng. Bạch Lãng vẫn đứng bên cạnh Thiên Phượng từ rất lâu, vì thân phận nô bộc, anh chỉ có thể đứng đợi lệnh sai bảo. Tôn Kiến bằng một giọng kiên định, ra lệnh cho Bạch Lãng: "Bạch Lãng, sau này ngươi phụ trách đi theo tiểu thư, bảo vệ người chu toàn. Nếu tiểu thư có bất kỳ vết thương gì, ta sẽ tính hết lên người ngươi." Quả thật trước đó Tôn Kiến đã có sự nghi ngờ với thân phận của Bạch Lãng, vội cho người đi điều tra. Ai mà có ngờ, kết quả lại là một sự bi thương tột cùng, toàn bộ lang tộc đều bị diệt vong, chỉ còn anh là người sống sót. Ngoài điều đó ra cũng không điều tra được thông tin gì khác.
Trường Thanh nhận một loạt thông tin, có chút ngạc nhiên. Không ngờ cha mình lại xem trọng và cưng chiều Thiên Phượng đến vậy. Nở một nụ cười trên môi, rồi nhẹ nhàng nói: "Cha, nếu đã nhận Thiên Phượng làm con nuôi, thì cũng nên tổ chức một buổi tiệc ra mắt cô ấy."
Tường Minh bên cạnh với vẻ mặt mong đợi, cười nói: "Phải đấy cha, lâu rồi Tôn phủ cũng không có tiệc gì. Lần này đúng là nên làm" vừa dứt lời nhìn sang Trường Thanh rồi cười mỉm.
Từ khi Tôn phu nhân qua đời, trên dưới Tôn gia chưa hề có một buổi tiệc nào, thậm chí là sinh thần cũng không. Lần này Tôn Kiến quyết định tổ chức một buổi tiệc thật hoành tráng, mời tất cả quan viên lớn đến tham dự, đồng thời mời cả vương thất đến. Toàn bộ việc sắp xếp đều giao cho Tường Minh và Trường Tranh bố trí.
Về đêm, tại phòng của Tường Minh, một giọng nói trầm ấm: "Phái vài người theo dõi sát sao bên phía Trường Thanh cho ta. Cho người thông báo Bạch Lãng đến gặp ta" Nhận được mệnh lệnh, tên ám vệ vội lui đi. Một mình Tường Minh trong phòng thầm nói: "Trường Thanh à Trường Thanh, đệ tính làm gì nữa đây? Ta hy vọng đệ không làm hại đến Thiên Phượng". Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tường Minh lên tiếng: "Vào đi", nhìn thấy Bạch Lãng bước vào, tiếp tục nói: "Ngươi là do Thiên Phượng mua về. Trách nhiệm của ngươi là bảo vệ cô ấy chu toàn, mỗi đêm ta sẽ cho người đến dạy cho ngươi. Thiên Phượng là em gái duy nhất của ta, con bé đã chịu không ít khổ. Ta không mong con bé sau này chịu bất kỳ nỗi đau gì nữa. Nếu để ta biết ngươi không an phận, bán chủ cầu vinh hay có bất kỳ hành động làm hại tới con bé, ta nhất định không tha cho ngươi."
"Bạch Lãng hiểu rõ" Bạch Lãng trong lòng cũng biết thân phận mình là gì, tình cảm đối với Thiên Phượng chỉ có thể giấu kín, âm thầm bảo vệ cô, nhìn cô hạnh phúc là niềm vui lớn nhất của mình.
"Được rồi, ngươi lui xuống đi". Trong lòng Tường Minh hiểu rõ, hiếm khi gia đình có một người con gái, hơn nữa lại còn là con trai của bá phụ. Tôn Bách lúc còn sống luôn yêu thương Tường Minh, nay ông đã qua đời, Tường Minh chỉ có thể chăm sóc Thiên Phượng thay cho ông. Khoảng thời gian vừa qua, sau khi anh tiếp xúc với Thiên Phượng cũng có chút thiện cảm, vì vậy không khỏi lo lắng cho cô, sắp xếp người đào tạo Bạch Lãng thành một sát thủ.
Thiên Phượng vừa bước vào phòng, Tiểu Hoa vội vàng chạy tới quỳ gối: "Tôn tiểu thư, đại ơn đại đức của người, đời này nô tỳ không sao báo đáp. Nô tỳ nguyện làm trâu làm ngựa cả đời trung thành hầu hạ người."
Giật mình bất ngờ, Thiên Phượng nhanh chóng tới đỡ lấy Tiểu Hoa: "Từ nay muội là tỷ muội với ta, ta cứu muội vì đơn giản muội cần giúp đỡ, không cần muội làm trâu hay ngựa để báo đáp ta đâu"
Tiểu Hoa nghe vậy vội quỳ xuống: "Nô tỳ không dám nhận tỷ muội với tiểu thư. Chỉ mong tiểu thư đừng đuổi nô tỳ và Tiểu Ngọc thôi ạ."
Thiên Phượng thấy thế cũng không cưỡng ép, chỉ cười nhẹ nhàng rồi nói: "Được, được rồi. Hai người là nô tỳ tốt của ta. Đúng rồi, Tiểu Ngọc cũng dần đỡ hơn rồi, nhưng cần chăm sóc, muội đi canh cho Tiểu Ngọc đi tránh về đêm lại sốt. Nếu có sốt thì lập tức kêu ta."
Nhận thấy Thiên Phượng đã mệt, Tiểu Hoa nhanh chóng hiểu ý: "Để nô tỳ hầu hạ người ngủ"
Thiên Phượng nhanh chóng rơi vào giấc ngủ, trong màn đêm có tiếng bước chân. Thì ra là Bạch Lãng, nhìn thấy dáng vẻ ngủ uốn éo của cô, không khỏi cười thầm một tiếng. Lặng lẽ đắp chăn cho cô, rồi từ từ lui ra.