Trong một căn phòng u tối ở phía nam của Tôn phủ, một thiếu gia đang ngồi trên chiếc xe lăn trước khung cửa sổ, ngắm nhìn cây hoa đào đang dần chết mòn. Một tên ám thám bước vào, quỳ xuống cung kính: "Hồi thiếu gia, tin tức đã được truyền đi""Được rồi, ngươi lui xuống đi. Đừng phá hỏng tâm trạng của ta"Tên thuộc hạ im lặng lui xuống, nhanh chóng biến mất không một dấu vết.
Lúc này, tại thư phòng Tôn lão gia. Thiên Phượng ngại ngùng bước vào: "Bá phụ, cháu muốn ra ngoài mua chút y phục được không ạ?" Tôn lão gia đặt bút lông lên giá đỡ, ngước lên nhìn Thiên Phượng, dường như nhận ra điều gì, nhẹ nhàng nói: "Phượng nhi, cháu không cần ngại. Đây là nhà của cháu, muốn mua thứ gì cứ đến phòng sổ sách mà lấy tiền. Nhưng nếu ra ngoài, tuyệt đối không được đi một mình. Ta sẽ bảo Tường Minh đi cùng cháu.""Không cần làm phiền Tường Minh đâu ạ. Cháu đi với Bạch Lãng và Mộc Mộc là được rồi ạ" Cô vội vàng xua tay từ chối."Không được, Mộc Mộc còn nhỏ. Bạch Lãng, ta không tin tưởng hắn ta. Vẫn nên để Tường Minh đi cùng cháu đi""Bạch Lãng là cháu mua ở sàn đấu giá, huynh ấy dù bên ngoài lạnh lùng nhưng vẫn chưa hề có ác ý với cháu. Tường Minh ca ca còn nhiều công việc, không thể để huynh ấy vì cháu mà bỏ lỡ công việc được ạ" Nói xong, Thiên Phượng bày ra gương mặt mong đợi, ánh mắt tròn xoe nhìn Tôn lão gia.Tôn lão gia cũng thở dài chịu thua với nàng ta: "Được rồi, cháu không muốn để Tường Minh đi cùng cũng được, nhưng phải đem theo vài nô bộc. Tránh ra đường bị ai ăn hiếp""Dạ vâng ạ, cháu cảm ơn bá phụ" "Rồi rồi, cháu đi đi" Nói xong, Tôn lão gia thở dài nhưng trên môi bất giác nở nụ cười. Thầm nghĩ, Tôn Bách à, con gái của đệ thật dễ thương, chỉ tiếc đệ không thể nhìn thấy con bé. Đệ có tránh không, nếu ta nhận con bé làm con gái nuôi của ta?
Có chút không yên tâm, Tôn Kiến sai nô bộc đi điều tra thân phận của Bạch Lãng. Sau đó, lại dặn dò vài ám vệ âm thầm đi theo bảo vệ Thiên Phượng. Cô nàng lúc này vừa mới phòng sổ sách đi ra, liền chạy vội về phòng của Mộc Mộc và Bạch Lãng. Đúng lúc này, Thanh Thức đang đi tới, vô tình chạm mặt Thiên Phượng, Thanh Thức tiến đến tra hỏi: "Ngươi lấy tiền Tôn gia làm gì đấy?"Thiên Phượng nhìn Thanh Thức, vừa cười vừa nói: "Thanh Thức à, đệ còn phải kêu ta một tiếng biểu tỷ đấy. Ta ấy mà, đi mua y phục với Mộc Mộc và Bạch Lãng."Thanh Thức không nói gì khác, đi ngang mặt Thiên Phượng. Nhưng nàng đi được vài bước, chần chừ quay lại kéo tay Thanh Thức: "Này, Thanh Thức, đệ đi cùng ta đi!"Lần đầu có người nắm tay mình, người đó lại là nữ nhi, Thanh Thức xấu hổ không biết nên phản ứng thế nào, chỉ muốn thoát khỏi bàn tay của Thiên Phượng. Càng vùng vẫy Thiên Phượng càng nắm chặt hơn: "Này, đệ có nghe ta nói không thế! Đệ không từ chối nghĩa là đồng ý rồi nhé. Giờ ta đi gọi Mộc Mộc và Bạch Lãng, lát nữa ta qua tìm đệ"
Nói xong, Thiên Phượng buông tay Thanh Thức, chạy vội về phòng. Thanh Thức lúc này mới hoàn hồn, nhìn lại bàn tay của mình, vẫn còn vương hơi ấm. Trong lòng vì thế mà vô thức chấp nhận đi theo Thiên Phượng mua y phục. Ám thám trong bóng đêm nghe thấy Thiên Phượng muốn mua y phục, vội quay về bẩm báo cho vị thiếu gia đang ngồi trên chiếc xe lăn bên cửa sổ. Hắn ta vẫy tay ra hiệu tên ám thám đi báo tin, rồi lại quay vào phòng đến bên cạnh chiếc bàn, tay cầm bút bắt đầu chăm chú, tỉ mỉ vẽ tranh.
Cả bốn người cùng nhau đi trên đường, Thiên Phượng lần đầu được trải nghiệm cảm giác dạo phố xưa thế này, trước đó toàn xem qua tivi thôi. Mộc Mộc quay sang hỏi Thiên Phượng: "Phượng tỷ, giờ mình đi mua y phục ở đâu đây?"Thiên Phượng trầm ngâm suy nghĩ, quả thật cô chưa từng đi dạo phố, cũng là lần đầu đến đây. Vì vậy, vội đáp: "Cứ đi dạo thôi. Thấy cửa tiệm nào đẹp thì mình vào xem thử"Thanh Thức một bên lắc đầu, nói: "Đến Bách Y Viên đi, nơi đấy là cửa tiệm lớn nhất ở nơi này."Vừa nói dứt lời, Mộc Mộc kéo tay Thanh Thức: "Vậy ngươi dẫn đường đi." Cả hai người trên đường nắm tay nhau, cứ như thể hai anh em vậy.Lúc này, Thiên Phượng tiến gần lại Bạch Lãng: "A Lãng, ta chưa hề nghe huynh nhắc về gia đình. Huynh kể một chút cho ta nghe được không?"Bạch Lãng vẫn là khuôn mặt lạnh lùng đó, đáp: "Ta không biết cha mẹ mình là ai cả. Ta là bị bỏ rơi" Thiên Phượng nghe thấy, lòng chùn xuống một nhịp: "Ta xin lỗi, ta không cố ý nhắc chuyện buồn của huynh""Không có gì, chuyện đã nhiều năm. Ta cũng không thấy buồn"Đứng gần Bạch Lãng thế này, cô mới để ý. Bạch Lãng sở hữu một mái tóc trắng bạc, đôi mắt màu xanh đại dương. Gương mặt tuy có chút lạnh lùng, tạo một cảm giác uy nghiêm, khó gần nhưng đường nét trên gương mặt đều rõ ràng, thật đẹp! Bất giác, Thiên Phượng bị vẻ đẹp của Bạch Lãng thu hút trong giây lát. Cô tiếp tục hỏi: "Vậy sau này, huynh có kế hoạch gì không?"Bạch Lãng quay sang nhìn cô, ánh mắt nghi hoặc: "Cô muốn đuổi ta đi sao?"Thiên Phượng vội xua tay, phản bác: "Không, không. Chỉ là ta mua huynh từ sàn đấu giá vì muốn cứu huynh thôi. Nếu huynh có kế hoạch, có dự định khác ta sẽ giúp huynh!""Không, ta chỉ muốn đi theo cô thôi." Gương mặt Bạch Lãng trở nên quả quyết khi trả lời. Vốn dĩ là một mình cô độc, dù có đi đến nơi nào cũng bị xem như yêu nô mà chịu sự đối xử tệ bạc. Hiếm khi có ai xem ta là người bình thường mà đối đãi, còn là người vừa cứu ta. Dù có chết, ta cũng sẽ không rời xa người.