Lãnh Phi Dao buồn bực dặm chân, nàng có rất nhiều pháp bảo phòng ngự nhưng pháp bảo hỏa hệ không có bao nhiêu, hơn nữa thứ này nhìn cũng rất đẹp.
- Tiểu Phong tử đáng ghét, uổng công ta mang ngươi tới đây.
- Nếu đệ tặng thứ này cho tỷ thì tỷ có lấy không ?
- Ngươi có tặng thì… thật sao ?
Lâm Phong gật đầu.
- Nhờ có sư tỷ trợ giúp mà đệ được vào thánh cung, ân tình của sư tỷ đệ sẽ không quên.
- Hì hì… Lãnh Phi Dao ta chưa bao giờ nhìn lầm người, sao này chúng ta sẽ là tỷ đệ tốt.
- Quyết định như vậy.
Lãnh Hàn Băng ở bên cạnh nhìn hỏa dương chi tâm trong tay tiểu muội lòng nàng không hiểu sao lại phức tạp, có buồn bực khó nói, có thêm cả một chút ngưỡng mộ, tất cả đều ẩn giấu phía sao ánh mắt lạnh như băng kia, không ai hay biết.
- Có ân phải trả, có thù tất báo đó mới là quân tử.
Phong Viêm không biết từ đâu xuất hiện khoác vai Lâm Phong.
- Sư đệ có muốn kiếm chút linh thạch không ?
- Sư huynh có cao kiến gì sao ?
- Ta còn mấy cái cấm chế chưa mở, chúng ta thương lượng một chút, ta mở cấm chế còn đệ lấy bảo vật, ta lấy 8 phần đệ lấy 2 phần.
- Có thể đổi ngược lại không ?
Mấy cái cấm chế ở đây tuy Lâm Phong hoàn toàn không biết phá giải nhưng lão đầu thì có thể, không phải mỗi người chỉ lấy một vật thì hắn đã sớm thu hết bảo vật ở đây vào túi.
Phong Viêm có chut kinh ngạc nhìn tên sư đệ trước mặt, vẻ mặt vẫn treo nụ cười thân thiện.
- Vậy mọi người một nữa.
- Quyết định như vậy.
Sao khi thương lượng xong thì cả hai cùng đi phá cấm chế, Lâm Phong dẫn theo tiểu sư tỷ còn Phong Viêm thì đi tìm Lý Như Nguyệt, vì bọn hắn đều đã phá cấm chế nên giờ chỉ có thể nhờ người khác phá giúp.
Lãnh Phi Dao nghe được liền gật đầu đồng ý, nàng đi theo Lâm Phong tới trước một gốc hồn dược địa cấp.
- Tiểu sư tỷ cứ làm theo lời của đệ là được, trước tiên dùng linh lực phá vỡ lớp bên ngoài…
Lâm Phong đứng bên cạnh hướng dẫn sư tỷ phá cấm, chỉ một lúc sao tiếng vỡ nát vang lên, thêm một cấm chế bị phá vỡ.
- Oa… tiểu Phong tử thật lợi hại.
- Mấy thứ này sao có thể làm khó được thiên tài như đệ.
Phong Viêm cũng thành công chỉ đạo Như Nguyệt phá giải cấm chế, lúc này chỉ còn lại 3 món bảo vật chưa bị phá cấm.
Lãnh Phi Dao nhìn tên sư đệ bên cạnh.
- Hay là để ta nhờ Tuệ Vân sư tỷ đến giúp đỡ.
- Bây giờ hình như không phải lúc.
Lúc này Tuệ Vân sư tỷ đang đứng chung với đám đệ nhất thiên tài, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn Vương Lăng bên cạnh, khóe môi khẽ cong để lộ nụ cười nhạt, bây giờ có cho tiền thì sư tỷ của hắn cũng không đi.
- Để ta.
Giọng nói lạnh lùng truyền đến, Lãnh Hàn Băng bước về phía bảo vật, thứ nàng chọn là một tờ pháp chỉ vẫn chưa vẽ pháp văn, chỉ cần mang về khắc lên pháp văn là có thể dùng được, dù là loại pháp văn nào cũng có thể khắc được.
Hàn Băng đứng bên cạnh bảo vật, ánh mắt lạnh nhạt nhìn tên nam nhân vẫn còn đứng bất động phía sao.
- Không muốn sao ?
- Muốn…
Lâm Phong đi tới bên cạnh băng nữ, mỗi lần hai người đứng gần nhau hắn đều cảm giác có một luồn hàn khí từ trên người nàng tỏa ra, cảm giác lành lạnh vô cùng dễ chịu.
- Sư tỷ chỉ cần làm theo lời của đệ là có thể phá được cấm chế.
- Được.
- Trước tiên truyền linh lực vào chỗ này…
Hàn Băng đưa tay chạm vào cấm chế, một lúc sao vẻ mặt đã không còn lạnh lùng như thường, hơi thở của tên nam nhân bên cạnh như một ngọn lửa đang thiêu đốt khối băng trong lòng nàng, ngọc phong lên xuống theo từng nhịp thở chứng minh cho sự khẩn trương của nàng.
Cách đó không xa, Ngạo Minh nhíu mày nhìn đôi nam nữ đang phá giải cấm chế, ánh mắt thoáng qua vẻ âm trầm mà chỉ có thánh tử đứng bên cạnh nhận ra.
- Tách…
- Thành công rồi.
Lãnh Hàn Băng nhìn tờ pháp chỉ trên tay, đôi môi xinh đẹp khẽ cong, trong lòng dâng lên cảm giác vui thích khó tả, dù là lúc nàng đột phá cũng không vui vẻ như lúc này.
- Chúc mừng… chúc mừng Hàn Băng sư tỷ.
Phong Viêm không biết từ đâu xuất hiện, vẻ mặt tràn đầy tươi cười.
- Sư tỷ tạm thời đệ sẽ giúp tỷ bảo quản thứ này, thời gian đấu giá đệ sẽ thông báo sao.
- Hừ.
Phong Viêm vừa giơ tay ra thì cảm giác hàn khí bức người tràn tới, hắn lập tức lui lại tránh né, vẻ mặt mờ mịt nhìn Lâm Phong.
- Lâm sư đệ chuyện này là sao ?
- Chuyện này…
Lâm Phong cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, rõ ràng mọi người đã bàn trước sẽ mang bảo vật đi đấu giá rồi chia lại.
- Hàn Băng sư tỷ đệ nghĩ để Phong Viêm sư huynh mang đi đấu giá sẽ tốt hơn.
- Ta muốn thứ này.
- Nhưng mà…
Lâm Phong chưa kịp nói hết câu thì nhìn thấy một túi trữ vật bay đến, hắn mở ra xem thì thấy bên trong có một vạn trung phẩm linh thạch.
- Đủ chưa?
Đây là lần đầu Lâm Phong nhìn thấy loại pháp chỉ trống không thế này tất nhiên không biết giá cả thế nào.
- Phong sư huynh nhìn thử xem.
Phong Viêm cầm lấy túi trữ vật vừa liếc qua lập tức gật đầu.
- Đa tạ sư tỷ.
Theo tính toán thì hai bên chia đều, mỗi bên 5000 trung phẩm linh thạch nhưng Lâm Phong vẫn thấy hơi thiếu.
- Phong sư huynh loại địa cấp pháp chỉ này rẻ vậy sao?
- Đợi pháp sư khắc lên pháp văn thì giá trị của nó sẽ tăng lên ít nhất vài lần, bây giờ thì thứ này là vật vô dụng.
- Thì ra là vậy.
Theo lời của Phong Viêm thì thứ này chỉ là một tấm da thú địa cấp vừa qua xử lý, 1 vạn trung phẩm linh thạch đã là con số nhiều, một đầu địa thú đỉnh cấp cũng chưa tới vạn khối trung phẩm linh thạch.
Sao khi toàn bộ bảo vật đã có chủ thì phần mở màng cũng kết thúc, tiếp theo sẽ bước vào phần quan trọng nhất của buổi dạ tiệt.
Trình Đông là người đầu tiên mở lời.
- Thánh tử lần này trở về từ cổ di tích không biết có thu hoạch gì không?
- Chỉ tìm được một vài thứ, xem như là có thu hoạch.
- Có thể cho mọi người nhìn thử không?
Trịnh Luân khẽ gật đầu, bạch y thanh niên hiểu ý dẫn theo mười mấy nữ tử đi lấy vật phẩm.
Một lúc sao đám nữ tử từ bên ngoài bước vào, trên tay mỗi người cầm theo một chiếc hộp ngọc đã được mở sẵn, bên trong là thứ mà Trịnh Luân đã nói.
- Các vị đồng môn huynh đệ vừa ý thứ gì thì có thể trao đổi với ta.
Lâm Phong đứng một bên, ánh mắt dừng lại trên một thanh huyết đao, thân đao tỏa ra huyết khí nhìn vô cùng tà dị.
- Lãnh sư tỷ làm sao để trao đổi những vật phẩm này?
- Rất đơn giản, chỉ cần lấy ra vật phẩm đồng giá là được.
- Nhưng đệ đâu biết giá trị của những thứ này.
Lãnh Phi Dao nhíu mày, nàng lại phải tìm cách giải thích cho tên sư đệ ngốc này hiểu.
- Nếu vậy phải dựa vào nhân phẩm, chỉ cần thánh tử vừa ý thứ của đệ thì có thể trao đổi.
Trong lúc Lâm Phong còn chưa biết lấy thứ gì ra trao đổi thì Ngạo Minh đã lên tiếng.
- Ta cũng có vài vật phẩm muốn trao đổi với các vị đồng môn.
Dứt lời Ngạo Minh lấy mấy vật phẩm bày ra phía trước , tiếp đó mỗi người đều lấy ra vật phẩm đã chuẩn bị đặt lên bàn, đại tiệt chính thức bắt đầu.
- Bọn họ đều muốn trao đổi vật phẩm sao?
- Thôi xong.