Thiên La Đại Lục

Chương 103: Thạch đỉnh



Lãnh Phi Dao vỗ trán, ánh mắt ngây thơ nhìn tên sư đệ bên cạnh.

- Ta quên nói với đệ thật ra đêm nay chúng ta đến là để trao đổi tài nguyên với các vị sư huynh sư tỷ, trong người của đệ có thứ gì đáng giá mà không cần dùng thì mau lấy ra.

Đối với tu chân giả thì thứ thích hợp nhất là thứ tốt nhất, đôi khi tìm được tuyệt thế bảo vật nhưng không thể sử dụng cũng vô ít.

Bên trong thánh cung thường tổ chức các buổi luận bàn, dạ tiệc để tập hợp đệ tử trao đổi tài nguyên tu luyện, đôi lúc còn có cả chấp sự, trưởng lão tham dự.

Lâm Phong nhìn qua mấy thứ mà hắn có cuối cùng phát hiện những thứ đáng giá nhất đều không thể mang ra trao đổi, lão đầu chắc chắn không thể mang đổi, di tích đan minh, mảnh hộ thần giáp cũng không thể mang đổi.

- Lão đầu có thể cho ta mượn vài đan phương cao cấp được không?

- Không được.

- Thuật pháp, pháp văn, trận pháp… thiên cấp cũng được.

- …

Nhìn đám thanh niên, thiếu nữ bắt đầu trao đổi vật phẩm Lâm Phong cảm giác như có hàng vạn con kiến bò bên trong cơ thể, vô cùng khó chịu.

- Lão đầu gốc hồn dược kia không dễ tìm đâu.

- …

- Mảnh thiết giáp kia nhìn khá giống với hộ thần giáp, không chừng bọn chúng có quan hệ bà con xa với nhau.

- …

- Lão đầu hình như có cả cực phẩm binh khí kìa, lão có muốn tìm một khí linh khác giới làm bạn không?

Trong lúc Lâm Phong đang thương lượng với lão đầu thì tỷ muội Lãnh gia đã lấy ra hết số vật phẩm cần trao đổi.

Mỗi chân truyền đệ tử có một bàn để trưng bài số vật phẩm, Lãnh Phi Dao lấy ra mấy bình đan dược bài trên bàn vẻ mặt hưng phấn nhìn mọi người xung quanh.

Lãnh Hàn Băng thì lấy ra đúng một tờ pháp chỉ rồi nhắm mắt dưỡng thần, nàng đến đây chỉ vì nể mặt thánh tử còn vật phẩm nơi đây có lẽ không có thứ nào lọt vào tầm mắt của nàng.

- Lão đầu có vật tốt kìa.

- Còn không mau hốt.

Lâm Phong nhìn một lúc thì thấy được một cái thạch đỉnh, thứ này cùng với thứ hắn mua được ở Vạn Bảo các giống nhau đến chín phần chắc chắn là bảo vật của Đan minh.

Hắn tiến lại chỗ thạch đỉnh mỉm cười nhìn vị sư huynh trước mặt.

- Vị sư huynh này không biết xưng hô thế nào?

- Phùng Huy chân truyền đệ tử Chiến cung, sư phụ ta là tứ trưởng lão thánh cung…

- Ta chỉ hỏi tên thôi đâu cần lôi cả dòng họ ra trả lời.

Lâm Phong buồn bực nói thầm, từ lúc vào thánh cung đến giờ ngoài hắn ra thì vẫn chưa thấy ai là bình thường cả.

- Tiểu đệ Lâm Phong, nội môn đệ tử Đan cung, thạch đỉnh của huynh có phải là mua ở Vạn Bảo các không?

- Thạch đỉnh này ta tìm được bên trong một di tích thượng cổ, đệ muốn trao đổi sao?

Lâm Phong lập tức gật đầu.

- Lần trước đệ đến Vạn Bảo các nhìn thấy một cái thạch đỉnh gần giống với thạch đỉnh của sư huynh nhưng không đủ linh thạch để mua, đến khi tìm đủ linh thạch thì đã có người lấy mất.

- Thì ra là cái thạch đỉnh đó, ta cũng từng thấy qua hình như có giá 5000 trung phẩm linh thạch thì phải.

Phùng Huy nhíu mày suy nghĩ, hắn thường đến Vạn Bảo các nên vẫn còn ấn tượng với cái thạch đỉnh đó, cũng vì vậy mà hắn cho rằng thạch đỉnh trong tay mình không phải là tuyệt thế bảo vật.

Lâm Phong thở dài, sao đi đâu hắn cũng gặp gian thương hết vậy nè, rõ ràng chỉ có 1000 trung phẩm linh thạch bây giờ đã biến thành 5000.

- Phùng sư huynh nhớ không sai, đệ sẽ dùng giá ngang với Vạn Bảo các để mua lại thạch đỉnh của sư huynh có được không.

- Nếu sư đệ đã có lòng ta cũng không từ chối.

Sao khi thành công thu lấy thạch đỉnh Lâm Phong lại trở về chỗ của tỷ muội Lãnh gia, lúc này vẻ mặt tiểu sư tỷ của hắn đã không còn hưng phấn như lúc đầu.

Từ khi Phi Dao bài bán vật phẩm thì chỉ có hai người tới ủng hộ, một là tỷ tỷ của nàng, hai là Tuệ Vân sư tỷ nhưng cả hai đều dùng linh thạch để mua chứ không dùng vật phẩm để trao đổi.

Lâm Phong cầm lấy một bình đan dược lên nhìn thử, vẻ mặt kinh ngạc.

- Huyền cấp thượng phẩm dung linh đan, sư tỷ đừng nói với đệ là toàn bộ số đan dược này đều do tỷ luyện chế đó.

- Không được sao?

Lãnh Phi Dao biểu môi, vì số đan dược này mà nàng đã thức suốt đêm để luyện chế, trên đời không tìm được lô thứ hai đâu.

Lâm Phong nhìn viên đan dược trong tay, khóe miệng khẽ nhếch lên.

- Sư tỷ có muốn phát tài không?

- Đệ lại có chủ ý gì nữa đây?

Lâm Phong tiến lại gần nàng nhỏ giọng nói.

- Đan dược trân quý của sư tỷ sao có thể bán ở những nơi tầm thường thế này, đệ biết có một chỗ tốt hơn rất nhiều.

- Thật vậy sao?

Phi Dao dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn tên sư đệ bên cạnh, đan dược của nàng tuy là thượng phẩm nhưng chỉ thuộc loại bình thường không trân quý như hồn đan, dị đan.

- Là chỗ tốt nào vậy?

- Thiên cơ bất khả lộ, tỷ chỉ cần giao đan dược cho đệ đảm bảo không làm tỷ thất vọng.

- Số đan dược này ta phải luyện chế rất vất vả sao có thể tùy tiện đưa cho người ngoài.

Lâm Phong lấy ra một cái túi trữ vật đưa cho sư tỷ.

- Ở đây đệ có 1000 khối trung phẩm linh thạch xem như là vật thế chấp, sao khi bán xong chúng ta cộng lại chia đều có được không ?

- Quyết định như vậy.

Lãnh Phi Dao vui vẻ đồng ý, mười mấy bình huyền dược của nàng cùng lắm chỉ bán được vài trăm khối trung phẩm linh thạch, giờ cầm trước 1000 khối linh thạch thì kiểu gì cũng có lời.

Lãnh Hàn Băng nhìn thấy bộ dáng của tiểu muội, đôi môi xinh đẹp khẽ cong lên, ánh mắt lạnh băng thoáng hiện vài tia tiếu ý, khi nhìn đến vẻ mặt mờ ám của lưu manh bên cạnh thì niềm vui tan biến, mỗi lần hắn cười nham hiểm là sắp có chuyện không ổn xảy ra.

Hai canh giờ trôi qua, đại tiệt kết thúc, Lâm Phong không tìm được thứ gì tốt ngoài thạch đỉnh nhưng tỷ muội Lãnh gia lại có thu hoạch.

Phi Dao dùng 1000 khối linh thạch của hắn mua mấy món nữ trang lấp lánh, Hàn Băng thì đổi được thanh huyết sắc đại đao mà lúc trước Lâm Phong đã để ý.

Chuyện này làm cho Lâm Phong buồn bực không thôi, một pháp sư như nàng thì lấy đại đao làm éo gì.

- Phi Dao sư tỷ chẳng lẽ Hàn Băng sư tỷ muốn luyện chiến pháp song tu ?

- Không phải đâu, ta nhớ lúc trước sư tỷ từng luyện qua kiếm pháp.

Lãnh Phi Dao nhìn tỷ tỷ đi phía trước nhỏ giọng nói.

- Đệ nhìn xem bộ dáng sư tỷ đã lạnh như vậy rồi mà còn vác thêm một thanh đại đao nữa thì kiếp này ta làm sao có tỷ phu.

- Cũng đúng…

Lâm Phong vừa đi vừa gật đầu thì cảm giác hàn khí từ khắp nơi kéo đến, lần này hắn lại bị tiểu sư tỷ hại nữa rồi.

Đúng lúc này bạch y thanh niên xuất hiện phía sao hai người, đại thủ vừa giơ lên hàn khí lập tức biến mất.

- Lâm Phong sư đệ thánh tử muốn gặp đệ.

- Có chuyện gì sao ?

Lâm Phong vừa dứt lời liền lùi lại, thanh niên này có thể ngăn cản băng nữ chắc chắn không phải loại bình thường.

Lãnh Hàn Băng lướt tới đứng phía trước Phi Dao và Lâm Phong, vẻ mặt lạnh lùng nhìn đối phương.

- Có chuyện gì ?

- Thánh tử muốn gặp Lâm Phong sư đệ.

- Hắn là người của Lãnh gia.

- Sư tỷ yên tâm, chỉ là bàn luận chút chuyện.

Lãnh Hàn Băng lùi lại kéo theo Phi Dao rời đi, những gì nên nói nàng đã nói hết nếu Lâm Phong có vấn đề thì Lãnh gia sẽ không bỏ qua.

Bạch y thanh niên mỉm cười nhìn Lâm Phong.

- Sư đệ mau đi thôi.

- À, được.

Nơi này là địa bàn của thánh tử có muốn chạy cũng không thoát, đã không thể phản khán thì phải chấp nhận.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv