“Tôi thừa nhận mình không dũng cảm, em có thể đừng rời xa tôi có được không…” Giọng hát trầm thấp của Mặc Dịch Minh vang lên, phá vỡ nhận biết của Khúc Nhiễm về Mặc Dịch Minh.
Cô cảm thấy anh đã đủ mạnh mẽ, cho dù xảy ra bất kỳ chuyện gì, anh đều sẽ có dáng vẻ “không sao hết, để tôi”.
Cô chưa từng nghĩ tới dáng vẻ hèn mọn, thậm chí là rơi lệ.
Câu hát mở đầu không dũng cảm, thật sự đã khắc vào trong trái tim của Khúc Nhiễm.
Một hồi lâu sau Khúc Nhiễm vẫn luôn đắm chìm trong tiếng ca của anh.
Giọng hát trầm thấp hát theo làn điệu hơi đắng chát khiến trong lòng cô cảm thấy hơi chua xót. Giai điệu phía sau hơi vui vẻ làn điệu lại cho thấy sự thoải mái chúc phúc.
Mặc Dịch Minh thật sự đã thể hiện sự quan tâm sau bản nhạc một cách trọn vẹn nhất.
“Rất tuyệt!” Sau khi bài hát kết thúc, Khúc Nhiễm mỉm cười vỗ tay, đôi mắt nhìn Mặc Dịch Minh đã không chỉ có mỗi kính nể, mà còn có thêm một loại cảm xúc khác mà chính cô cũng không biết.
“Cô có muốn thử một chút không?” Mặc Dịch Minh mỉm cười chấp nhận sự tán thưởng của cô, hai tay đưa cây ghita ra
“Có thể ư?” Khúc Nhiễm ngẩn người, không phải cây ghita này rất quý giá sao?
“Có thể.” Mặc Dịch Minh nhét cây ghita vào ngực Khúc Nhiễm, không để cho Khúc Nhiễm từ chối.
Cây ghita trong ngực rất nặng khiến cho Khúc Nhiễm không dám động đậy.
“Thật ra tôi… không biết đàn!”
“Tôi dạy cho cô.” Mặc Dịch Minh tựa như là đã sớm biết chuyện này, không hề ngạc nhiên, đứng dậy đi tới sau lưng Khúc Nhiễm, đưa tay nắm lấy tay của cô, dạy cô đàn.
Khúc Nhiễm cảm nhận được hơi nóng truyền từ phía sau đến, hơi nóng do Mặc Dịch Minh nói chuyện cũng phun lên tai hoặc cổ khiến trong lòng cô cảm thấy rất ngứa ngáy, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Nhưng mà sợ Mặc Dịch Minh trông thấy sự khác thường của mình, Khúc Nhiễm cắn răng kiên trì, không dám nói câu nào.
“Được chưa?”
Trong lòng vô cùng hoảng hốt, dường như Khúc Nhiễm nghe thấy Mặc Dịch Minh nói chuyện bên tai mình.
“Được… được rồi!” Khúc Nhiễm lắp bắp nói, nói xong lập tức cúi đầu thấp hơn, có chút muốn thoát khỏi hơi nóng trên người Mặc Dịch Minh.
“Hả? Vậy đàn một đoạn trước đi.” Mặc Dịch Minh cảm thấy năng lực học tập của Khúc Nhiễm rất giỏi, suy nghĩ một chút, xong để cho cô tự đàn thử.
“Hả? Vâng…” Cô đàn một cách khó khăn, gần như tất cả đều dựa vào cảm giác, dù sao những gì Mặc Dịch Minh nói bên tai mình vừa rồi thì cô chẳng nghe được chữ nào bởi vì đang thất thần.
Sau lưng truyền đến tiếng cười trầm thấp: “Đồ ngốc.”
Tuy là câu mắng nhưng lại ẩn chứa sự thân thiết khiến Khúc Nhiễm không muốn phản kháng lại.
“Tôi muốn về phòng đi ngủ!” Khúc Nhiễm đột nhiên đứng lên, nhét cây ghita về lại trong ngực của Mặc Dịch Minh, chạy nhanh như chớp.
Trong lúc hốt hoảng, một chiếc dép lê bị rơi xuống, Khúc Nhiễm cũng không kịp dừng lại để nhặt lên, trực tiếp đá văng luôn cái dép còn lại, trong miệng còn lẩm bẩm: “Dép lê thật vướng víu!”
Thấy một loạt hành động nhỏ do bị kinh sợ của Khúc Nhiễm, Mặc Dịch Minh không biết tại sao lại cảm thấy trong lòng rất suиɠ sướиɠ, muốn ngửa đầu cười ha ha trước nay anh chưa từng nghĩ tới.
“Thật đúng là một đứa con nít.”
Khúc Nhiễm nhanh chóng chạy về phòng, cầm điện thoại lên lướt liên tục không dừng.
“Không được! Chắc chắn là do mình nhìn trai đẹp quá ít! Khúc Nhiễm, sao mày có thể thất thố như vậy chứ? Cho dù người ta có đẹp trai như thế nào thì anh ấy cũng vẫn là cấp trên của mày mà! Mày phải tôn kính anh ấy, yêu thương anh ấy, có biết không?”
Khúc Nhiễm thì thà thì thầm, cánh tay liên tục đánh vào gối: “Mất mặt quá, thật là quá mất mặt!”
Lướt xem phim truyền hình, gần đây ngày càng nhiều trai đẹp xuất hiện trên phim, cũng không biết nên yêu thương ai trước nữa, thật là rối quá đi!
Từ sau khi Khúc Nhiễm rời đi, Mặc Dịch Minh vẫn ngồi trên ghế, trong tay vẫn ôm cây đàn ghita, ánh mắt hơi run, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Từ sau chuyện gảy đàn ghita thì Khúc Nhiễm cũng không nói câu nào với Mặc Dịch Minh nữa, thậm chí là còn lén lút đến phòng bếp nầu mì tôm, khi trông thấy anh thì lập tức chạy, ngay cả cơ hội mở miệng cũng không cho anh.
Mặc Dịch Minh cũng không hiểu, tối nay cô bị làm sao vậy?
Điều quan trọng nhất chính là dép lê của cô còn ở trong phòng của Mặc Dịch Minh, dường như anh cũng không hề có ý định trả lại cho cô!
Than nhẹ một tiếng, nhìn bàn chân trắng nõn đang đi trên sàn, Khúc Nhiễm rất là bất lực.
Dưới chân lành lạnh khiến cô không muốn xuống giường nữa.
Ngồi xếp bằng trên giường, Khúc Nhiễm suy nghĩ về chuyện của ngày mai.
Nghĩ đến chuyện này thì cô liền đau đầu, đúng là xem phim truyền hình vẫn là thư giãn nhất!
Mặc Dịch Minh đã đi từ sáng sớm, cũng không lên kêu Khúc Nhiễm.
Khúc Nhiễm luôn cảm thấy mình chỉ là một trợ lý đi nhận lương mà thôi, công chuyện của công ty không hợp với cô, chuyện trong nhà cũng không cần cô quan tâm, một cuộc sống thế này thật sự rất suиɠ sướиɠ!
Buổi sáng được ngủ nướng, khi xuống ăn thì thức ăn đã được bày sẵn trong nồi, dì Trần còn để lại tờ giấy ghi nhớ hâm lại trước khi ăn.
Nhưng mà Khúc Nhiễm là người siêng năng như thế sao? Đương nhiên là không phải!
Cần bánh bao lên gặm, chỉ cần không bị thiu cũng không quá cứng, nguội một chút thì có sao đâu chứ?
Liên tục ăn thức ăn, Khúc Nhiễm đang suy nghĩ chút nữa mình nên mặt đồ gì.
Ngọt ngào? Không được, không được, hình tượng này cô không chịu nổi!
Gợi cảm? Không thể nào, cái này tuyệt đối không thể nào!
Âu phục thì quá trang trọng… Giản dị cũng không được, quá tùy tiện…
Mặc đồ nam?
Lỡ như đẹp trai hơn Lục Ngạn, có phải sẽ khiến anh ta mất mặt không?
Tự tin nhìn về phía tấm gương, gương mặt tuy hơi béo nhưng trông lại rất khỏe mạnh, các đường nét trên gương mặt vô cùng cân đối, nhìn thế nào cũng cảm thấy rất thoải mái
Thật ngại quá, hơi tự luyến rồi!
Khúc Nhiễm đứng trước tủ quần áo đấu tranh một lúc lâu, hình như cô cần phải mu quần áo mới rồi?
Con gái vốn là như vậy, tuy trước mặt là một tủ quần áo, nhưng vẫn cảm thấy mình không có gì để mặt, thật là khiến người ta cảm thấy ngột ngạt!
Lúc mười giờ rưỡi, Khúc Nhiễm cầm lấy túi xách rồi ra khỏi nhà.
Lục Ngạn nói muốn tới đón cô, trong lòng Khúc Nhiễm có chút không muốn anh ta tới trước cửa của nhà học Mặc, cho nên cô chạy ra một chỗ khá xa rồi gửi vị trí của mình cho Lục Ngạn.
Đã phải chạy đi rất xa, mặt trời còn lên đến đỉnh, Khúc Nhiễm cảm thấy mình tay chân mình đang tỏa ra hơi nóng, có vẻ sắp đổ mồ hôi rồi.
Cô tìm một cái bóng cây rồi lẳng lặng đứng đấy, một lát sau thì Lục Ngạn tới.
Lục Ngạn không bị thương quá nặng, nhưng không thể vận động mạnh, cho nên hôm nay người khác lái xe chở anh ta tới.
Chẳng qua Lục Ngạn chưa mở miệng thì người lái xe kia đã rất nhiệt tình hô: “Này cô gái nhỏ! Ở đây ở đây! Mau lên xe!”
Khúc Nhiễm nhìn khuôn mặt đen thui của Lục Ngạn, trong lòng cười tươi như hoa, thật là một chú… chú lái xe vô cùng thú vị!
“Dạ chú!” Chú lái xe đã nhanh chóng mở cửa xe bên ghế phụ lái ra, Khúc Nhiễm sững sờ, không để ý đến sắc mặt của Lục Ngạn càng thêm u ám, trực tiếp ngồi vào ghế phụ lái.
Trong lòng Lục Ngạn có chút không vui, anh ta cố ý ngồi ở phía sau, chính là muốn để cho Khúc Nhiễm gần mình một chút!
Trên đường đi, chú lái xe nói chuyện liên tục, không hề có ý định dừng lại, từ chuyện thời tiết hôm nay đến những chuyện đặc sắc của thành phố A, rồi lại nói đến chuyện khi Lục Ngạn còn bé.
Thật ra Khúc Nhiễm đều biết cả, nhưng mà cô vẫn rất bằng lòng nghe, nhất là lén lút nhìn về phía Lục Ngạn, trông thấy dáng vẻ đen thui của anh ta thì càng cảm thấy buồn cười.
“Chú, chú dừng ở phía trước đi!”
Trên cả đường đi Lục Ngạn luôn cố gắng chen vào để nói chuyện, nhưng mà chú lái xe quá mức nhiệt tình, ngay cả một cơ hội nhỏ nhoi cũng không để lại cho Lục Ngạn.
Sau khi xuống xe, trông Lục Ngạn vẫn vô cùng u ám.