“Không có tiếng động gì!” Khúc Nhiễm lẳng lặng lắng nghe, trái tim đập thình thịch như trống, lỡ như Mặc Dịch Minh đang ngủ thì sao? Nếu như cô đánh thức anh, anh có tức giận hay không?
Ngay khi Khúc Nhiễm lựa chọn giữa gõ cửa và phần cơm thì tiếng mở cửa “kẹt kẹt” vang lên.
Khúc Nhiễm bị dọa sợ đến mức nhảy về sau một cái, hoảng sợ nhìn khuôn mặt đột nhiên xuất hiện của Mặc Dịch Minh.
Mặc Dịch Minh mở to hai con mắt còn đang mông lung, đi ra mở cửa, bởi vì trực giác nói cho anh biết ở ngoài cửa có người, ngay khi anh còn đang buồn ngủ thì sự xuất hiện của Khúc Nhiễm khiến anh tỉnh táo lại trong nháy mắt.
“Cô…”
“Tôi…”
Hai người cùng lúc mở miệng, lại cùng lúc im lặng, hơi lúng túng nhìn người kia.
“À… Đi ăn cơm!” Khúc Nhiễm đoạt trước nói, sắc mặt kinh hoảng đi xuống lầu, giống như con con thỏ bị dọa đang cuống quít rời đi.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Khúc Nhiễm, sự khó chịu kìm nén trong lòng lúc đầu rất nhanh biết mất đi, Mặc Dịch Minh nhìn cái bóng lưng kia, im lặng cười.
“Thật mất mặt! Ăn cơm thì ăn cơm thôi, sao mình lại như có tật giật mình vậy! Không có tương lai!” Khúc Nhiễm ngồi trên ghế, trong lòng thầm quở trách dáng vẻ mất mặt vừa rồi của mình.
“Khụ khụ!”
Trông thấy cô gái kia cúi đầu níu lấy góc áo của mình, tâm trạng của Mặc Dịch Minh lập tức tốt lên, rửa hai tay cho sạch sẽ rồi ngồi vào phía đối diện của Khúc Nhiễm, trông rất đứng đắn nghiêm chỉnh.
Khúc Nhiễm nhìn cái tay đang cầm đũa mạnh mẽ của anh, móng tay ủng hồng cho thấy anh rất khỏe mạnh, một đôi tay trắng tinh, không có một chút vết sẹo nào, nhưng lại có vết chai do cầm bút trong thời gian dài.
Vết chai kia cô cũng có, nhưng mà ở trên đôi tay của cô cũng không có dễ nhìn như vậy, trên cái tay của người ta kia không chỉ không xấu mà còn tăng thêm một chút quyến rũ nữa chứ.
Quả nhiên người đẹp thì khuyết điểm cũng vẫn đẹp! Là tôi không xứng!
“Không ăn cơm à?” Mặc Dịch Minh dựa theo ánh mắt của cô gái thì nhìn thấy cái tay của mình, trong lòng có chút tò mò, nhưng cũng cảm thấy rất thú vị, lần trước cô cũng nhìn chằm chằm vào tay anh như thế thì phải?
“Hả! Thật xin lỗi!” Khúc Nhiễm vội vàng cầm đũa lên, vươn đến gắp miếng thịt trước mặt, nhưng mà trong lòng lại vô cùng bối rối, ngón tay khẽ run, miếng thịt tốt nhất được chấm đẫm nước chấm đáng thương nằm trên bàn, trông rất oan ức.
Khúc Nhiễm mở to hai mắt ra nhìn, nhìn chằm chằm vào miếng thịt kia, còn chưa kịp sợ hãi kêu gì thì Mặc Dịch Minh đã nhanh chóng hô to…
“Còn chưa đến ba giây! Mau!”
Khúc Nhiễm run rẩy thêm lần nữa, vẻ mặt khiếp sợ, sợ hãi nhìn Mặc Dịch Minh, nói: “Tổng giám đốc Mặc, trễ mất rồi, đã quá ba giây rồi!”
Mặc Dịch Minh nhìn khuôn mặt nhỏ đang nhăn lại của cô, mái tóc lộn xộn dính vào hai bên mặt: “Vậy cô phải ăn ít hơn một miếng rồi.”
“Híc…” Khúc Nhiễm oan ức vật lộn với cơm trong chén, môi dưới gần như sắp bị cô cắn đến chảy máu rồi.
Mặc Dịch Minh bất đắc dĩ thở dài: “Cô ăn thịt đi, tối hôm qua tôi uống rượu, hôm nay muốn ăn thanh đạm một chút.”
“Hả?” Nhìn đĩa thịt bị đẩy đến gần, Khúc Nhiễm có chút nghi hoặc.
Nghi hoặc vì sao uống rượu thì phải ăn thanh đạm, điều khiến cô nghi hoặc hơn là vì sao tối hôm qua anh lại đi uống rượu.
Đôi mắt ẩn chứa sự nghi hoặc nhìn Mặc Dịch Minh một lúc lâu, nhưng cuối cùng cô cũng không nói nghi vấn trong lòng ra, cúi đầu xuống vật lộn với chén cơm.
Mặc Dịch Minh thất vọng cúi đầu xuống, vừa rồi khi nhìn thấy cặp mắt kia nghi hoặc nhìn anh thì anh còn có chút chờ mong, nào ngờ một giây sau cô đã cúi đầu xuống, vùi đầu vào ăn.
Chẳng lẽ lời anh nói còn chưa đủ rõ ràng ư? Vì sao câu hỏi sắp ra khỏi miệng rồi lại bị nuốt vào chứ? Cô không hề quan tâm chút nào đến việc tối qua mình xảy ra chuyện gì à? Hay là cô căn bản không thèm để ý?
“Mình đang chờ mong điều gì vậy chứ?” Mặc Dịch Minh cười khổ.
Khúc Nhiễm nhanh chóng ăn cơm xong, chạy tới ghế sa lông, mở TV lên, thầm nghĩ đến bây giờ xem phim truyền hình để gϊếŧ thời gian cũng tốt.
“A, đẹp trai quá!”
Mặc Dịch Minh nhìn sang, một người đàn ông có dáng dấp trắng nõn, mang theo một chút non nớt đang gảy đàn ghita, trên khuôn mặt có sự tang thương không phù hợp với lứa tuổi.
“Thích tướng mạo của anh ta à?” Mặc Dịch Minh đột nhiên có chút cảm thấy hứng thú, lại gần hỏi.
“Con người của tôi không quá thích soái ca! Tôi chỉ thích những người đang ông có tài nghệ, sau đó mới nhìn đến tướng mạo!” Trong đôi mắt của Khúc Nhiễm có ẩn chứa ý cười, nhìn chằm chằm vào màn hình TV mà không hề có ý quay đầu nhìn Mặc Dịch Minh.
“Ồ!” Mặc Dịch Minh gật đầu, tự cho là mình đã hiểu, nói cho cùng thì tướng mạo của người đàn ông vẫn rất quan trọng đúng không?
Cái gì mà không quá thích soái ca chứ, khi lựa chọn giữa một người đàn ông xấu xí nhg lại có tài nghệ và một người đàn ông không có tài nghệ nhưng vô cùng đẹp trai, phụ nữ bình thường sẽ không chút do dự mà lựa chọn người có dáng dấp đẹp trai!
“Đẹp trai có thể biến thành cơm để ăn à?”
Lúc này Khúc Nhiễm đã hoàn toàn lâm vào bên trong kịch bản, có mấy lời nói cô còn chưa suy nghĩ gì đã ra khỏi miệng: “Có thể ăn được hay không tôi không biết, nhưng mà cảnh đẹp ý vui thôi!”
Khúc Nhiễm cũng không phải là loại người thích nhan sắc, nếu cô thích một người thì trước tiên xem cảm giác của mình, sau đó lại nhìn tính cách của người kia, ha ha, nhưng mà nếu trông quá xấu thì chắc chắn cô sẽ không có cảm giác rồi!
Rất xin lỗi, đây chính là hiện thực tàn khốc đấy!
“Cô nhìn anh ta rồi nhìn tôi đi, tôi đẹp trai hơn hay là anh ta đẹp trai hơn?” Mặc Dịch Minh đột nhiên rất muốn hỏi điều này, khuôn mặt xích lại gần Khúc Nhiễm, ngăn cản ánh mắt đang nhìn vào TV của cô.
Khúc Nhiễm bất mãn nhíu mày: “Sao người này không biết nhường người khác gì hết vậy? Còn chặn TV của mình nữa chứ? Trong lòng không biết chừng mực gì hết thế! Mình đang xem TV đấy!”
Bất mãn nhưng không thể thể hiện ra trong lời nói được, Khúc Nhiễm gượng ép nở nụ cười nhìn Mặc Dịch Minh: “Đẹp trai đẹp trai đẹp trai, anh là ai chứ, tổng giám đốc của Mặc thị đấy! Sao bọn họ có thể so với anh được!”
Mặc dù nguyên cả câu nói, từ nào từ nấy đều nghe rất hay, nhưng mà Mặc Dịch Minh từ đó ngửi được một tia không đúng lắm khí tức, luôn cảm thấy câu nói này không phải khen mình!
“Cô đi theo tôi một chút.” Mặc Dịch Minh đứng dậy, đưa tay kéo Khúc Nhiễm.
“Làm gì vậy?” Cánh tay của cô bị anh kéo lên, cảm giác đau đớn rất nhanh truyền đến, rất muốn hét lớn một tiếng: “Tổng giám đốc Mặc, anh có thể thương hoa tiếc ngọc một chút được hay không?”
Bị Mặc Dịch Minh kéo dậy, Khúc Nhiễm bị ép đứng lên, đi lên lầu.
Mặc Dịch Minh mở cửa phòng ra, đẩy thẳng Khúc Nhiễm vào trong phòng.
Thầy ra Khúc Nhiễm chưa từng tiến vào căn phòng của Mặc Dịch Minh, lúc bình thường cũng không lén lút nhìn vào bên trong xem thử phòng anh trông thế nào, lúc này bị đẩy vào trong căn phòng mà bình thường mình vẫn luôn tò mò, trong lòng có chút căng thẳng.
Mặc Dịch Minh đi vào trong phòng, mở tủ quần áo ra.
Khúc Nhiễm nhìn hành động của anh, trong lòng có chút tò mò không biết anh sẽ làm cái gì.
“Nhìn đi.” Mặc Dịch Minh ôm một cây đàn ghita ra, không sai, chính là ôm ra.
Xem xét chất liệu, Khúc Nhiễm lập tức hiểu rõ đây không phải một cây ghitar bình thường, chắc hẳn là anh rất trân trọng và yêu quý cây đàn này.
“Tổng giám đốc Mặc, anh biết đàn ư?” Khúc Nhiễm nhìn tư thế của Mặc Dịch Minh, xem ra là anh đang muốn đánh một khúc.
Mặc Dịch Minh không nói gì, nhẹ nhàng sờ cây ghita một chút, hơi nhếch miệng cười.
“Tôi sẽ đàn cho cô nghe bài Ngôi sao nhỏ.”
“Lấp lánh, lấp lánh, ngôi sao nhỏ?” Khúc Nhiễm nở nụ cười, không nghĩ tới Mặc Dịch Minh lại có chút trẻ con.
Nói đến bài Ngôi sao nhỏ, Khúc Nhiễm nhớ tới khi còn bé, trong lúc vô tình cô có nghe thấy người khác ngâm nga: “Lấp lánh lấp lánh ngôi sao nhỏ, khắp trời toàn là ngôi sao nhỏ…”
Rất dịu dàng, cũng không biết vì sao, khi cô nghe thấy giai điệu kia thì sẽ cảm thấy hơi cay mũi.