“Thật ra tôi cảm thấy chú ấy thật thú vị.” Khúc Nhiễm nhìn Lục Ngạn, cười ra tiếng.
“Đúng là rất thú vị, thú vị đến mức tôi không cách nào tìm ra lý do để đuổi chú ấy!” Lục Ngạn hơi tức giận, nhưng mà khi nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Khúc Nhiễm thì nhẹ nhàng thở ra.
Xem ra cô cũng không quá để ý chuyện hôm trước, thật là may mắn, như thế thì anh ta cũng có thể yên tâm hơn rồi.
“Tìm một chỗ ăn trưa nhé?”
“Đi thôi.” Thật ra trong lòng củaKhúc Nhiễm trong lòng đã không còn để bụng đến chuyện ngày đó, chỉ là hai chữ kia xuất hiện trong miệng của Mặc Dịch Minh khiến cô vẫn còn hơi để ý một chút.
Trên đường đi, hai người cũng không hề nói bất cứ điều gì, Lục Ngạn muốn tìm chủ đề nói chuyện, nhưng sau khi Khúc Nhiễm trả lời thì bầu không khí cũng sẽ rơi vào sự yên tĩnh đến lạ thường.
“Kẻ huỷ diệt cuộc trò chuyện.” Lục Ngạn bất lực cười cười, điều này rất giống như trước đây.
“Em muốn ăn cái gì?” Lục Ngạn hơi xoắn xuýt, mở miệng hỏi Khúc Nhiễm.
Khúc Nhiễm ngẩng đầu nhìn vài lần, lại kết thúc cuộc nói chuyện thêm một lần nữa: “Tùy anh, tôi sao cũng được.”
Rơi vào đường cùng, Lục Ngạn lựa chọn một tiệm lẩu.
Trước kia Tô Tuyết rất thích ăn lẩu, không biết đã qua lâu như vậy thì sở thích của cô có thay đổi không nữa.
“Xin chào ngài, ngài đi mấy người ạ?” Một nhân viên phục vụ nở nụ cười đi tới, hơi cúi người, trông rất đúng chuẩn mực.
“Hai người.”
“Dạ vâng thưa ngài, mời qua bên này.”
Khúc Nhiễm thích những chỗ ít bị chú ý, không thích ở gần cửa sổ, bởi vì những người qua lại trên đường sẽ chú ý đến những người bên trong, như vậy cô cảm thấy rất xấu hổ.
Lục Ngạn biết rõ điều này, vậy nên đã bác bỏ chỗ mà nhân viên phục vụ đã chọn cho mình.
Ngay khi ngồi xuống, Khúc Nhiễm thở dài một hơi, cuối cùng cô vẫn không quên được trước kia khi ngồi bên cửa sổ ăn lẩu, đám người qua đường cứ nhìn chằm chằm cô, thậm chí còn tiến lên nhìn vào trong nồi lẩu của cô.
Lúc đó cô thật sự muốn nổ tung, chỉ ăn một bữa mà cũng không được yên nữa.
Khi nhân viên phục vụ đưa menu tới, Lục Ngạn thuận tay đưa cho Khúc Nhiễm, cười nói: “Ưu tiên con gái.”
Cái này là lễ nghi bình thường mà nhân viên trong các tiệm đều nên biết, nhưng mà nhìn dáng vẻ chăm chú nhìn Lục Ngạn của nhân viên phục vụ…
Khúc Nhiễm câu môi cười một tiếng, hiểu rõ.
Quả nhiên người có dáng dấp đẹp trai sẽ có không ít cô gái âm thầm đánh giá.
Nhưng mà Khúc Nhiễm cũng không để ý, thậm chí còn muốn để không gian lại cho hai người, nhưng mà trường hợp này không cho phép!
Sắp xếp bên Lục Ngạn càng sớm thì cô cũng được thả lỏng càng sớm.
Khúc Nhiễm tùy ý gọi một chút, sau đó đưa menu cho Lục Ngạn.
Trước khi tới đây Khúc Nhiễm chưa từng nghĩ mình sẽ ăn một bữa đàng, dù sao cô cũng muốn về sớm một chút rồi quấn lấy dì Trần.
“Chỉ như vậy thôi sao?” Lục Ngạn nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía Khúc Nhiễm tràn ngập sự không thể tưởng tượng nổi.
Khúc Nhiễm vuốt mặt, khẽ “ừ” một tiếng.
Lục Ngạn lấy bút, đánh dấu trên giấy một lúc lâu, sau đó đưa menu cho nhân viên phục vụ, rồi nhìn về phía Khúc Nhiễm.
“Có một việc tôi nghĩ tôi nên xin lỗi em trước.” Dường như Lục Ngạn phải dùng hết sự can đảm của mình mới dám nói câu này ra khỏi miệng.
“Ăn xong rồi nói, lúc này đừng ảnh hưởng tâm trạng ăn cơm của tôi.” Đương nhiên Khúc Nhiễm biết anh ta muốn nói điều gì, chẳng phải là anh ta biết được thân phận của cô, sau đó lại làm bại lộ ra tên của cô à.
Lục Ngạn nhìn sắc mặt của cô thì biết Khúc Nhiễm đã biết hết mọi chuyện rồi, trong lòng lập tức có chút bối rối, cũng có chút thắt lại, cảm thấy vô cùng áy náy.
Hai người không nói thêm gì nữa, Khúc Nhiễm cũng cúi đầu chơi điện thoại.
Lục Ngạn thấy thế cũng không nói gì nữa, cũng sợ mình nói không tốt lại hù dọa Khúc Nhiễm.
“Nồi tới nồi tới, xin nhường đường một chút!” Một giọng nói truyền đến, Khúc Nhiễm vô thức quay đầu lại.
Một nồi nước lẩu bay thẳng vào Khúc Nhiễm…
“Tổng giám đốc Mặc, cậu mau xem thử sao bên kia lại ồn ào như vậy thế?”
Tổng giám đốc Hứa không nghĩ ra được ai có thể dạo chơi cùng mình, bên người chỉ có một người trẻ tuổi là Mặc Dịch Minh, vậy nên cũng chỉ có thể tới tìm anh.
Nhưng ông lại không ngờ rằng mặc dù Mặc Dịch Minh là người trẻ tuổi, nhưng anh lại không có tinh thần phấn chấn của người tuổi trẻ, khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm túc như đang bàn bạc về hợp đồng vậy.
Vốn cho rằng cả đường đi cũng sẽ không thú vị lên được, không nghĩ tới bên kia lại có một đám người vây quanh, có tiếng cãi vã của đàn ông, cũng có tiếng khóc của phụ nữ, vô cùng hỗn loạn, trông rất vui vẻ tưng bừng.
“Chúng ta đi xem một chút đi?” Tổng giám đốc Hứa cảm thấy bên kia cãi lộn thú vị hơn nhiều so với ông Phật lớn này nhiều.
“Không đi.” Mặc Dịch Minh không phải một người thích tham gia vào mấy chuyện này, đối với mấy cái chuyện này anh không hề có một chút hứng thú nào, thậm chí còn có ý định muốn khuyên tổng giám đốc Hứa.
“Dừng lại!” Tổng giám đốc Hứa đã nhanh hơn Mặc Dịch Minh một bước, ngăn hành động của anh lại, sau lần tiếp xúc này, ông càng cảm thấy Mặc Dịch Minh như Đường Tăng, lúc nào gặp anh thì trông anh cũng lạnh lùng, nhưng mà cũng có lúc có thể liên tục nói chuyện thật lâu.
Không thể không nói bản lĩnh của Mặc Dịch Minh rất lớn, nhưng mà tổng giám đốc Hứa cũng không muốn nhìn anh thêm lần nào nữa.
“Tôi xem một chút xong rồi về.” Tổng giám đốc Hứa không để ý đến sắc mặt lo lắng của Mặc Dịch Minh, đứng dậy, nhanh chóng rời đi.
“Tôi thấy cô gái này cũng không phải cố ý, không phải chỉ bị dính một chút nước lẩu thôi sao!” Có một người ngoài bênh vực cho nhân viên phục vụ, cho rằng chỉ là một sai lầm nhỏ mà thôi, là người thì đều sẽ phạm sai lầm cả.
“Đúng vậy, không phải chỉ dính nước lẩu có một chút thôi sao? Có phải các người cố ý gây khó dễ cho cô gái kia không? Mau nhìn đi, cô gái kia cũng sắp quỳ xuống cầu xin cô luôn rồi kìa!”
Thấy thế, nhân viên phục vụ ngồi dưới đất nhẹ giọng nghẹn ngào: “Cô gái này, tôi thật sự không cố ý, tôi cũng đã nói xin lỗi rồi, cũng đồng ý bồi thường quần áo cho cô, sao cô lại còn nói tôi không biết phân biệt tốt xấu vậy chứ?”
Khúc Nhiễm nhíu mày, cô thật sự không nhớ ra mình nói cô ta không biết tốt xấu lúc nào, chỉ biết cô còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị đẩy ra khỏi tiệm lẩu.
Mấy nhân viên phục vụ nam dường như rất che chở cho cô ta, còn chưa làm rõ chuyện gì đã tiến lên đuổi cô, ngay cả cơ hội giải thích cô cũng không có.
“Rõ ràng là người phụ nữ kia có ý xấu hãm hại người khác trước!” Lục Ngạn nghĩ đến những từ nhục mạ kia, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Tuy không phải người bị nhục mạ, nhưng anh ta vẫn có thể cảm nhận sự chê bai và khinh thường trong từng câu chữ, thậm chí còn sỉ nhục về nhân cách nữa.
“Rõ ràng, rõ ràng tôi không có làm như vậy…” Nhân viên phục vụ kia nghe vậy thì khóc càng lớn hơn.
Mấy chàng trai kia tìm đúng cơ hội tiến lên an ủi, Khúc Nhiễm tận mắt nhìn thấy móng heo của mấy tên đó lợi dụng chiếm hời, vậy mà trong mắt của người phụ nữ kia lại tràn đầy đắc ý.
Có người bắt đầu, Khúc Nhiễm lại bị khoác lên cái danh xấu xa, tiện thể còn bị thăm hỏi cả nhà nữa.
Lục Ngạn cũng không tốt gì, vết thương do bị hãm hại lần trước đoán chừng lúc này đã rỉ máu rồi.
“Sao một cô gái xinh đẹp như vậy lại làm ra chuyện như thế chứ? Quả nhiên phụ nữ xinh đẹp đều không tốt lành gì!”
Không ít người không biết chân tướng nghe nhân viên phục vụ nói xong thì ánh mắt nhìn về phía Khúc Nhiễm tràn đầy chán ghét.
Khúc Nhiễm nhắm mắt không lên tiếng, tựa như những chuyển xảy ra ở đây không hề liên quan gì đến cô.
Mấy nhân viên phục vụ kia thấy Khúc Nhiễm không nói lời nào, cho là cô đang sợ hãi, trong lòng cười nhạo, đồng thời cũng suy nghĩ làm thế nào để uy hiếp Khúc Nhiễm, để cho cô vô điều kiện hầu hạ mấy người bọn họ một đêm.
Dù sao khuôn mặt nhỏ và thân hình của Khúc Nhiễm cũng rất quyến rũ!
Những người bên ngoài xem náo nhiệt bên cũng muốn làm lớn chuyện lên, có người lấy điện thoại di động ra, định quay lại cảnh tượng này.