Editor: Nguyetmai
"Anh có để cho đứa con trai khác bế bạn gái anh không?" Hạ Kỳ không trả lời mà hỏi vặn lại.
"Ai dám bế bạn gái anh, ông đây nhất định sẽ tẩn cho hắn không còn răng ăn cháo."
Có bản lĩnh thật, dám bế bạn gái cậu ta à. Trì Húc không hề chú ý tới, lúc hắn nói ra những lời này, trên mặt Hoàng Lệ Lệ thoáng hiện lên vẻ ngọt ngào.
Trì Húc vẫn còn thắc mắc.
"Vậy sao em có thể để đứa con trai khác bế em gái em?"
"Có lao động khổ sai miễn phí mà không dùng, có phải anh bị ngốc không?"
Trì Húc: "..."
Tại sao cậu ta lại cảm thấy lời Hạ Kỳ nói đều có lý như vậy chứ? Thật ra, còn có một nguyên nhân mà Hạ Kỳ không nói ra. Là bởi vì cậu đã nhìn thấu tâm tư của Miêu Kỳ Phong.
Miêu Kỳ Phong là bạn thân chí cốt chơi với nhau từ thời cởi truồng tắm mưa đến bây giờ, bất kể là nhân phẩm hay diện mạo, đều rất phù hợp tiêu chuẩn chọn em rể của cậu. Tính cách của cậu ta và Tiểu Hạ Lâm cũng coi như bổ sung cho nhau.
Bằng không, để một người tùy tiện đến bế em gái cậu ư? Cậu nhất định sẽ cho hắn biết cái gì gọi là có đi mà không có về.
"Này, rốt cuộc các cậu có chơi bóng rổ nữa hay không?"
Miêu Kỳ Phong nãy giờ vẫn bị coi thường chợt hét lên. Trên trán cậu ta đã lấm tấm mồ hôi.
Miêu Kỳ Phong từ nhỏ chưa từng phải vác nặng, việc bế Tiểu Hạ Lâm từ nhà trẻ đi đến sau sân thể dục đã vét cạn sức lực của cậu ta rồi. Mà giờ mấy người này lại vẫn đang đứng đây nói luyên thuyên không dứt, cậu ta cảm thấy cánh tay sắp không phải của chính mình nữa rồi. Tuy Tiểu Hạ Lâm không nặng lắm, nhưng với chút sức cỏn con của cậu đâu thể chịu nổi!
Cùng lúc đó, trong lòng Miêu Kỳ Phong đã hạ quyết tâm, cậu ta muốn rèn luyện thể lực. Từ ngày mai cậu ta nhất định sẽ cùng Hạ Kỳ chăm chỉ tập thể thao vào sáng sớm.
Nghe Miêu Kỳ Phong gọi lớn, Trì Húc chợt nhớ ra chuyện quan trọng vào buổi chiều, liền gọi bọn họ đi vào phía trong: "Đi đi đi, chúng ta chơi bóng nào."
Tiểu Hạ Lâm đúng là một cô bé hết sức tinh ý. Tiếng hét vừa rồi của Miêu Kỳ Phong nghe khá to nhưng lại có vẻ uể oải. Hơn nữa trên mặt cũng đã lấm tấm mồ hôi, nếu lắng nghe kỹ còn có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển yếu ớt. Cánh tay bế Hạ Lâm đã không có lực giống như lúc ban đầu nữa.
"Em muốn xuống đi lại một chút, anh thả em xuống đi!"
"Ồ, được!"
Miêu Kỳ Phong không kiên trì như vừa nãy nữa, bởi vì thể lực của cậu ta sắp cạn kiệt rồi, còn tiếp tục kiên trì thì sẽ mất mặt lắm đây. Mồ hôi trên trán cậu ta chảy thành dòng, ngứa ngáy và ẩm ướt, nên cậu ta thuận tay đưa lên lau.
"Này!"
Miêu Kỳ Phong nhìn theo hướng giọng nói vang lên, một chiếc khăn tay màu trắng sạch sẽ nằm trong lòng bàn tay nhỏ bé của Hạ Lâm. Mãi không thấy Miêu Kỳ Phong có động tĩnh gì, Hạ Lâm lấy khăn tay trên tay đưa ra phía trước: "Lấy cái này lau mồ hôi cho sạch."
"Cảm... cảm ơn em!" Miêu Kỳ Phong hơi lắp bắp.
Tiểu Miêu Miêu đang đi ở phía trước đột nhiên nhớ tới Hạ Lâm vẫn chưa đi theo kịp, cô bé chạy lại, dắt tay Hạ Lâm: "Lâm Lâm, đừng đứng ở chỗ này nữa, chúng ta nhanh đi thôi!"
"Em đi đây." Hạ Lâm nhét khăn vào trong tay Miêu Kỳ Phong, rồi rời đi cùng với Tiểu Miêu Miêu. Hương thơm dịu nhẹ thoang thoảng từ chiếc khăn tay vương vấn quanh đây làm Miêu Kỳ Phong luyến tiếc, không nỡ dùng.
...
Hạ Kỳ, Trì Húc và Miêu Kỳ Phong đã đi ra sau thay quần áo. Hoàng Lệ Lệ dẫn theo hai cô bé ngồi ở trên khán đài, lấy đồ ăn vặt đã mua trước đó đưa cho hai cô bé.
"Không biết các em thích ăn gì, nên chị mua một ít đồ theo khẩu vị của chị, xem xem có thích ăn không, không thích thì cứ nói, chị sẽ đi mua cái khác."
"Cảm ơn chị Lệ Lệ, những thứ này em đều thích ăn."
Trong túi toàn bộ đều là đồ ăn vặt nhập khẩu, các loại như thạch trái cây, snack khoai tây đều là món ưa thích của Tiểu Miêu Miêu.
Cô nhóc miệng ngọt xớt, chỉ một tiếng "cảm ơn" thôi đã khiến Hoàng Lệ Lệ vui như mở cờ trong bụng.
"Vậy thì tốt." Hoàng Lệ Lệ lại nhìn về phía Hạ Lâm: "Lâm Lâm, em muốn ăn chút gì không?"