Editor: Nguyetmai
Mái tóc đen nhánh búi thành củ tỏi, hai bên là hai lọn tóc cong cong, trông vô cùng xinh xắn, hoạt bát. Làn da trắng như trứng gà bóc không chút tỳ vết. Lông mày đen dày tự nhiên, hàng mi cong vút khiến đôi mắt càng thêm sâu thẳm và sáng ngời.
Chiếc mũi thẳng tắp và thanh tú, đôi môi anh đào mềm mại, khi cười để lộ ra hàm răng trắng tinh, sáng bóng.
Váy xòe bồng màu hồng phấn, kết hợp với đôi tất ren viền hoa trắng, đi một đôi giày da trắng. Một cô bé trắng trẻo, đáng yêu như vậy, khó trách Hạ Kỳ luôn nâng như trứng, hứng như hoa.
Hạ Kỳ giới thiệu: "Đây là bạn của anh, em gọi là anh và chị nhé."
Hạ Kỳ đặt Tiểu Miêu Miêu xuống, cô bé không hề sợ người lạ, trên khuôn mặt xinh xắn để lộ ra nụ cười ngọt ngào: "Em chào anh, chị..."
Tiểu Miêu Miêu định gọi là chị Hoàng Lệ Lệ, nhưng đột nhiên nhìn thấy Trì Húc và Hoàng Lệ Lệ tay trong tay, Tiểu Miêu Miêu vội vàng sửa lại: "Chào chị dâu, em là Miêu Miêu. Anh chị có thể gọi em là Tiểu Miêu Miêu hoặc là Miêu Miêu. Nhưng chỉ có Thất cách cách mới gọi em là Miêu Miêu, anh chị cứ gọi em là Tiểu Miêu Miêu nhé!"
Giọng nói của Tiểu Miêu Miêu mang theo sự trong trẻo và ngọt ngào chỉ có ở các bé năm tuổi, lại thêm màn tự giới thiệu dễ thương và tinh quái nữa, thật khiến người ta hơi dở khóc dở cười.
Con gái trời sinh đã thích những thứ đáng yêu, từ lần đầu tiên Hoàng Lệ Lệ nhìn thấy Tiểu Miêu Miêu thì đã yêu quý cô bé xinh xắn, ngọt ngào như bánh ngọt vị dâu tây này rồi.
Hoàng Lệ Lệ ngồi thấp xuống, nhẹ nhàng bắt chuyện: "Chào em, chị không phải là chị dâu của em, sau này gọi chị là chị Lệ Lệ được rồi."
Tiểu Miêu Miêu chớp chớp đôi mắt với vẻ vô tội: "Chị không phải là bạn gái của anh này sao? Bạn gái của anh chính là chị dâu mà!"
"..." Hoàng Lệ Lệ cứng họng: "Là ai nói với em, chị là bạn gái của anh này vậy?"
Dường như từ đầu đến cuối chưa có ai nói với Tiểu Miêu Miêu rằng cô nàng là bạn gái Trì Húc. Hoàng Lệ Lệ rất tò mò, sao cô bé này biết được.
"Chuyện này còn cần người khác nói ư?" Tiểu Miêu Miêu chỉ vào hai bàn tay đang đan vào nhau của hai người, rất tự nhiên mà nói: "Hai anh chị nắm chặt tay nhau, mẹ em nói là chỉ có bạn trai bạn gái hoặc là ông xã bà xã mới có thể nắm tay như thế."
Hoàng Lệ Lệ: "..."
Ở đây không chỉ có một cô bé là Tiểu Miêu Miêu, trong lòng Miêu Kỳ Phong còn có một người nữa. Người Hạ Kỳ đang bế chính là thanh mai của cậu, còn người mà Miêu Kỳ Phong đang bế trong lòng là ai?
Trì Húc hỏi: "Phong Tử, em lừa được cô bé này ở nơi nào đó?"
Miêu Kỳ Phong nhíu mày: "Lừa cái gì chứ, em trông giống bọn buôn người sao?"
"Chả nhẽ không giống sao?" Trì Húc hỏi ngược lại.
Miêu Kỳ Phong chưa kịp lên tiếng, Hạ Lâm đã ngoảnh đầu qua, lạnh tanh nói: "Em không phải bị anh ấy lừa tới."
"Em..."
Trì Húc nhìn thẳng vào đôi mắt lạnh lùng của Hạ Lâm, kinh ngạc không thốt nên lời. Một cô bé năm tuổi sao lại có ánh mắt như vậy, hơn nữa cho dù là thần thái, biểu cảm hay là cử chỉ, đều rất giống với Hạ Kỳ.
"Đây là em gái em, Hạ Lâm." Hạ Kỳ lên tiếng xóa tan mọi thắc mắc, hoài nghi của Trì Húc.
"Hả?" Trì Húc vẫn chưa hiểu lắm: "Vậy Tiểu Miêu Miêu và Phong Tử là...?"
Tiểu Miêu Miêu và Miêu Kỳ Phong đều họ Miêu, bọn họ không phải là họ hàng chứ?
Hạ Kỳ lập tức giải thích: "Miêu Kỳ Phong là chú út của Tiểu Miêu Miêu, là chú ruột."
What?
"Sao Phong Tử lại bế em gái của em, còn em lại bế cháu gái của cậu ta chứ?"
Trì Húc cảm giác đầu óc của mình có vẻ không đủ để dùng.