Editor: Nguyetmai
Hạ Lâm liếc qua chiếc túi trước mặt một lượt.
Vì để chiều theo khẩu vị của hai cô bé, Hoàng Lệ Lệ mua toàn đồ ăn vặt và đồ uống.
Cô bé lấy một chai nước khoáng ra từ bên trong: "Em uống cái này là được rồi."
"Không ăn cái khác à?" Hoàng Lệ Lệ hỏi.
"Em không ăn, cảm ơn chị Lệ Lệ."
Hạ Lâm từ nhỏ đã không thích ăn đồ ăn vặt, nhưng cô bé vẫn biết sự lễ phép tối thiểu.
"Không cần khách sáo với chị đâu, lát nữa muốn ăn thì cứ lấy trong này nhé." Hoàng Lệ Lệ cười một cách sảng khoái và nói.
Hoàng Lệ Lệ vô cùng thích hai cô bé này. Có thể là vì bối cảnh gia đình, cô nàng thường tiếp xúc với mấy tiểu thư con nhà danh giá được nuông chiều từ bé. Ngang ngược, xấu tính, mắc bệnh công chúa điển hình. Cô nàng cũng đã từng nghe Trì Húc nhắc tới điều kiện gia đình của Hạ Lâm và Tiểu Miêu Miêu. Đều là lá ngọc cành vàng trong gia đình trâm anh thế phiệt, nhưng không hiểu vì sao hai cô bé lại hiểu chuyện như vậy chứ?
Trên người Hoàng Lệ Lệ toát ra một loại khí chất của chị cả nhà hàng xóm, không hề khiến Hạ Lâm thấy chán ghét. Xem ra mắt nhìn người của anh Trì cũng khá tốt.
...
Trên sân bóng rổ, Hạ Kỳ, Trì Húc và Miêu Kỳ Phong đã thay xong quần áo.
Hạ Kỳ ngày thường rất ít khi đến đây chơi bóng rổ, giờ nhìn thấy Hạ Kỳ vào sân, cả hội trường trên khán đài có vẻ mất kiểm soát. Tiếng thét chói tai cùng tiếng hoan hô vang lên hết đợt này đến đợt khác.
"Trời ơi, trong mấy người vừa tiến vào đó có phải có Hạ Kỳ không, có phải không, có phải không?" Một bạn nữ kích động túm lấy áo của người bên cạnh và hỏi.
"Đúng vậy!" Cô bạn kia chắp hai tay trước ngực, nói với vẻ si mê: "Nam thần của tớ sao có thể đẹp trai đến vậy chứ?"
"Hôm nay nhận được tin nam thần sẽ tới sân thể dục phía sau chơi bóng rổ, tớ còn tưởng là giả, không ngờ nam thần của tớ lại tới thật. Ôi, cậu véo tớ đi, để tớ xem xem có phải mình đang nằm mơ không."
"Ôi chao! M* kiếp, bảo cậu véo là cậu véo thật luôn à!"
"Cậu bảo tớ véo, chẳng lẽ tớ nói không véo sao?"
"Không ngờ nam thần nhà họ Hạ lại xuất chúng đến vậy, cậu nhìn cơ bắp hai bên cánh tay kìa, thật muốn xem xem bên trong quần áo của anh ấy có phải có tám múi hay không."
"Ôi trời, không ngờ lại đẹp trai đến vậy, có điều, tớ cũng rất muốn xem."
...
Hạ Kỳ ngày thường hay mặc sơ mi trắng với quần tây đen, mang lại cho người ta một cảm giác lạnh lùng, kiêu ngạo của công tử nhà giàu. Nhưng bởi vì kiên trì luyện tập thể thao, nên có thể nói dáng người Hạ Kỳ rất hoàn mỹ.
Thay sang một chiếc áo ba lỗ, Hạ Kỳ để lộ ra hai đường cơ bắp săn chắc, càng tăng thêm sự manly.
Trong khuôn viên trường học tràn ngập sức sống thanh xuân, Hạ Kỳ ăn mặc như vậy để lộ ra dáng người cao gầy đúng chuẩn, bên trong lớp quần áo là những bắp thịt săn chắc. Chẳng cần phải nói thêm, cậu chắc chắn là đối tượng theo đuổi số một của các bạn nữ.
Tiếng thét chói tai kéo dài không ngừng quanh quẩn bên tai, cùng với tiếng lòng đang không ngừng vọng tưởng của đám con gái, Tiểu Miêu Miêu nhíu mày tỏ vẻ không vui: "Chị Lệ Lệ, bọn họ làm sao vậy, điên rồi sao?"
Hoàng Lệ Lệ: "..."
Cô có thể nói với Tiểu Miêu Miêu rằng, bọn họ không phải điên rồi, mà là thèm thuồng chồng chưa cưới của em. Đối với tình hình trên khán đài, Hạ Kỳ đều không rõ lắm, đương nhiên, cho dù cậu có biết, thì cũng sẽ không thèm để ý.
Từ khi sinh ra đã mang theo một ánh hào quang nào đó, khiến cậu đã quen với tình cảnh như này rồi, nên vô cùng bình tĩnh.
Trận bóng rổ đã bắt đầu, mọi người nhanh chóng chia ra làm hai đội. Bóng dáng cao gầy của Hạ Kỳ chuyển động như thoi đưa trong sân bóng rổ. Cậu thực hiện một loạt động tác như đập bóng, ném vào rổ, nhận bóng, lên rổ và xoay người vô cùng đẹp mắt.
Những động tác này của Hạ Kỳ tuyệt đối không phải là khua chân múa tay, vì mỗi lần bóng chuyền đến tay, cậu đều nhanh chóng dẫn bóng rồi ném vào trong rổ.
Tiểu Miêu Miêu tuy không hiểu bóng rổ, nhưng cô bé biết, chỉ cần đem quả bóng ném vào trong cái rổ kia chính là đã thắng. Thất cách cách của cô bé ném vào nhiều bóng như vậy, nhất định có thể thắng.