Editor: Nguyetmai
Miêu Kỳ Phong đã quen với việc cô cháu gái vô ơn chỉ biết bênh người ngoài của mình rồi.
Nhưng Miêu Kỳ Phong vẫn như ma xui quỷ khiến, rũ mắt xuống nhìn Hạ Lâm ở trong lòng. Vừa rồi, cậu ta chỉ nghĩ muốn bế Hạ Lâm, lại quên rằng tư thế như vậy sẽ khiến Tiểu Lâm Lâm không thoải mái. Vẻ mặt của cô bé trong lòng hiện giờ quả thật không có gì khác so với bình thường, chỉ là nếp nhăn mờ nhạt ở ấn đường vẫn bị Miêu Kỳ Phong trông thấy.
Cậu ta không có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con gì, cũng sẽ không suy nghĩ đến cảm nhận của người khác, nếu chẳng phải Tiểu Miêu Miêu nhắc nhở, chắc là Miêu Kỳ Phong vẫn còn chưa phát hiện ra. Vì vậy, cậu ta không tránh được cảm thấy hổ thẹn.
"Lâm Lâm, anh bế em như vậy, có phải em không được thoải mái lắm phải không?"
Tiếng nói khàn khàn của thiếu niên vang lên trên đỉnh đầu của Hạ Lâm.
Hạ Lâm nghe vậy thì ngẩng đầu lên nhìn Miêu Kỳ Phong với vẻ ngơ ngác: "Dạ? Không thoải mái gì cơ?"
Hạ Lâm để lộ vẻ mặt mơ màng hơi ngây thơ, rất đáng yêu. Miêu Kỳ Phong xoa đầu Hạ Lâm với vẻ cưng nựng: "Không có gì."
Miêu Kỳ Phong học theo tư thế Hạ Kỳ bế Tiểu Miêu Miêu, điều chỉnh lại tư thế bế Hạ Lâm của mình một chút. Hạ Lâm đưa tay vuốt lại mái tóc bị Miêu Kỳ Phong vò đến rối bù của mình. Gần đây Miêu Kỳ Phong đúng là càng ngày càng kỳ lạ, thường xuyên đối xử với cô bé như với một đứa trẻ chưa lớn. Có điều, sau khi Miêu Kỳ Phong điều chỉnh tư thế, Hạ Lâm quả thật thấy thoải mái hơn lúc nãy nhiều.
Hạ Kỳ và Tiểu Miêu Miêu nhìn sự tương tác của hai người thì cùng cười, Hạ Kỳ dùng chóp mũi cọ cọ vào khuôn mặt của Tiểu Miêu Miêu với vẻ cưng nựng.
Cảm giác mịn màng này khiến Hạ Kỳ hơi nghiện, không đành lòng rời đi.
"Đồ nghịch ngợm!"
"Ha ha ha…"
Chóp mũi Hạ Kỳ cọ vào khuôn mặt làm Tiểu Miêu Miêu có hơi ngứa ngáy, đôi môi anh đào mềm mại phát ra tiếng cười trong trẻo hệt như một chuỗi chuông bạc ngân nga.
…
Sân thể dục phía sau trường.
Đám học sinh đã hẹn sau khi tan học đi chơi bóng rổ đã bắt đầu ra sân. Hạ Kỳ và Miêu Kỳ Phong vẫn chưa tới, Trì Húc cũng không muốn tham gia vào đội.
Cũng may có bạn gái ở bên cạnh, cho nên cậu ta cũng không cảm thấy nhàm chán hay cô đơn. Hoàng Lệ Lệ không phải là người đẹp kiểu truyền thống, gương mặt thiên về vẻ thanh tú hơn, ăn mặc duyên dáng thanh lịch, tự nhiên thoải mái. Cho người ta một cảm giác giống như con gái rượu của gia đình trung lưu. Yêu đương với một cô gái như vậy sẽ rất nhẹ nhõm và thoải mái.
Hai người ngồi trên khán đài, trai xinh gái đẹp ngồi cạnh nhau nhìn thật xứng đôi vừa lứa.
Bàn tay Trì Húc nắm lấy tay Hoàng Lệ Lệ, hỏi: "Ngày mai rảnh không?"
Hoàng Lệ Lệ ngẫm nghĩ một lát rồi nói: "Sáng ngày mai em phải đi học lớp piano."
"Buổi chiều thì sao?"
"Buổi chiều rảnh ạ."
"Vậy thì trưa ngày mai, tan học anh đến đón em, sau đó cùng ăn cơm trưa, buổi chiều đi xem phim, rồi chơi một hồi game điện tử, có được không?"
"Vâng ạ!"
Đương lúc hai người nói chuyện phiếm, trong lúc lơ đãng liếc thấy có người đang bước về phía bên này. Dáng người cao gầy cùng bước chân ung dung từ tốn, ngoài Hạ Kỳ ra còn ai vào đây nữa.
Chỉ là...
Trong lòng hai người kia, mỗi người bế một đứa bé gái.
Cảnh tượng này...
Ờm, có hơi quái đản...
Trì Húc nắm tay Hoàng Lệ Lệ, đứng lên: "Đi nào, chúng ta qua đó xem xem."
"Vâng!" Hoàng Lệ Lệ ngoan ngoãn để mặc Trì Húc nắm tay mình kéo đi.
Trì Húc đứng yên ở vị trí cách hai người tầm năm mét, Hạ Kỳ và Miêu Kỳ Phong cũng dần dần dừng bước chân lại.
Thời điểm Hạ Kỳ dừng chân lại, Tiểu Miêu Miêu lập tức cảm giác được. Cô bé ngoảnh đầu qua, đôi mắt màu hổ phách nhìn anh trai lớn và chị gái đứng đối diện bọn họ với vẻ mặt khó hiểu, cô bé hỏi: "Thất cách cách, hai người này là ai thế?"
Khoảnh khắc Tiểu Miêu Miêu xoay đầu qua, Trì Húc và Hoàng Lệ Lệ đều hơi kinh ngạc, ngẩn người ra. Bọn họ đều là lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Miêu Miêu, trước đó cũng có nghe qua một số tin đồn về Tiểu Miêu Miêu. Nhưng cũng chỉ biết là cô bé rất đáng yêu, dễ thương. Bây giờ nhìn thấy người thật, quả thật bị kinh ngạc một phen.