Editor: Nguyetmai
Buồn cười, cậu ta đã tha thiết bám theo đến đây, sao có thể dễ dàng bị Hạ Lâm đuổi về như thế được.
Hạ Lâm cũng mặc kệ Miêu Kỳ Phong, mà vội quay sang nhìn anh trai mình: "Anh, anh dạy em gói bánh ú đi!"
Hạ Kỳ còn chưa kịp nói gì, Tiểu Miêu Miêu ngồi bên người cậu đã tranh nói trước: "Lâm Lâm, để chị dạy em cho!"
Tiểu Miêu Miêu chớp đôi mắt to ngập nước, vẻ mặt "chọn chị đi, chọn chị đi" làm biểu cảm trên mặt Hạ Lâm cứng đờ lại.
Hạ Lâm ném cho Miêu Kỳ Phong đứng sau lưng mình một ánh mắt cầu cứu. Miêu Kỳ Phong lập tức hiểu ý cô bé, cậu cười tít mắt đi tới trước mặt Tiểu Miêu Miêu, kéo tay Tiểu Miêu Miêu: "Miêu Miêu, cháu dạy chú út đi!"
"Nhưng mà…" Tiểu Miêu Miêu nhìn Hạ Lâm.
Cô bé muốn dạy Lâm Lâm cơ.
"Đừng nhưng gì cả." Miêu Kỳ Phong không thèm nói nhiều, kéo tay Tiểu Miêu Miêu dắt cô nhóc đến bàn của mình và Hạ Lâm: "Để Thất cách cách của cháu dạy Lâm Lâm đi, còn cháu dạy chú út."
Tiểu Miêu Miêu lại liếc về phía Hạ Lâm một lần nữa, rồi không cam tâm tình nguyện quay đi: "Vâng!"
Hạ Lâm ở bên kia học gói bánh ú với Hạ Kỳ. Còn Miêu Kỳ Phong cũng nghiêm túc học gói bánh ú với Tiểu Miêu Miêu. Miêu Kỳ Phong vẫn tưởng rằng cô cháu gái này của mình biết gói bánh ú, ai ngờ cô nhóc chỉ biết mỗi lý thuyết.
"Miêu Miêu, không phải cháu bảo cháu biết gói bánh ú à?" Miêu Kỳ Phong khóc không ra nước mắt.
"Đúng mà!" Tiểu Miêu Miêu gật đầu, thè lưỡi xấu hổ nói: "Chẳng qua cháu không gói đẹp nên Thất cách cách không cho cháu gói thôi."
Miêu Kỳ Phong: "…"
May mà cậu thông minh, vừa nghe lời Tiểu Miêu Miêu nói, vừa bắt chước theo cô bàn bên, nên cũng gói ra được cái bánh ú ra hình ra dạng. Gói bánh ú xong, đến lúc buộc dây rồi.
"Miêu Miêu, dây buộc bánh phải buộc thế nào?"
Bánh ú là hình tam giác, buộc thế nào cũng không ổn.
Tiểu Miêu Miêu ngáp một cái, lười biếng chỉ vào bánh ú: "Chú cứ buộc bừa đi, đừng để gạo và táo ở trong rơi ra là được."
Miêu Kỳ Phong: "…"
Buộc bừa, thì cũng phải có phương pháp chứ! Nhìn bộ dạng ngây thơ của Tiểu Miêu Miêu, hiển nhiên là không biết phải buộc ra sao. Miêu Kỳ Phong bất đắc dĩ đứng dậy chạy đến chỗ mấy cô bác ở gần đó học lỏm.
Hạ Lâm cũng đã học được kha khá từ Hạ Kỳ, tiếc là cô bé có một cái đầu thông mình, nhưng lại có một đôi tay vụng về.
Khi cô bé về đến chỗ ngồi, Miêu Kỳ Phong đã gói được năm, sáu cái. Miêu Kỳ Phong ngồi trên chiếc ghế nhỏ màu xanh, đôi mắt đào hoa nghiêm túc, chăm chú nhìn chiếc bánh ú trên tay. Ngón tay trắng trẻo chậm rãi mở chiếc lá trong tay ra.
Vệt nắng vàng nhạt đậu trên gương mặt trắng nõn của Miêu Kỳ Phong làm mềm cả những đường cong trên mặt cậu.
Người ta thường nói đàn ông khi làm việc nghiêm túc là lúc có khí chất nhất. Miêu Kỳ Phong lúc này đã chẳng còn sự cợt nhả thường ngày, mà giống với một cậu bé to xác hồn nhiên.
Hạ Lâm ngẩn ngơ mất một lát, mà Miêu Kỳ Phong đang cúi đầu cũng cảm nhận được hai ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình. Cậu ngẩng đầu lên thấy được Hạ Lâm đang đứng ngây người, thì toét miệng cười để lộ hàm răng trắng tinh đều đặn. Nụ cười rực rỡ, đẹp trai đó làm chói mắt Hạ Lâm.
"Tiểu Lâm Lâm, bánh ú anh đã gói xong, em có thể đến nghiệm thu thành quả rồi."
Tầm mắt Hạ Lâm rơi xuống chỗ bánh ú màu xanh đủ mọi kích cỡ trên bàn.
"Rất đáng yêu."
Tuy bộ dạng của những chiếc bánh ú đó đều rất buồn cười, nhưng Hạ Lâm biết những chiếc bánh ấy đều được Miêu Kỳ Phong gói bằng cả tấm lòng của mình, khiến cô bé không thể nói ra những lời chê bai.
Miêu Kỳ Phong được Hạ Lâm khen ngợi thì mừng rơn, cậu còn chưa kịp bật cười, sau lưng cậu đã vang lên một giọng cười đáng đánh đòn.