Editor: Nguyetmai
Tiểu Miêu Miêu không biết nhảy từ đâu ra, chỉ ngón tay mũm mĩm vào những chiếc bánh ú lớn, nhỏ khác nhau ấy, cười rất vui vẻ: "Ha ha, chú út, mấy chiếc bánh ú chú gói xấu y như chú vậy."
"Tiểu... Miêu... Miêu!" Miêu Kỳ Phong trợn mắt nhìn gương mặt hớn hở của Tiểu Miêu Miêu, nghiến răng ken két. Tiểu Miêu Miêu nghịch ngợm làm mặt quỷ, hét lên bổ nhào vào trong lòng Hạ Kỳ: "Thất cách cách, cứu em với. Chú út định đánh Miêu Miêu này!"
Hạ Kỳ vội vàng ôm Tiểu Miêu Miêu vào lòng, nhìn sang Miêu Kỳ Phong đang xanh mặt thì không khỏi phì cười: "Phong Tử, con bé chỉ biết nói lời thật lòng thôi, cậu đừng chấp nhặt với nó."
Miêu Kỳ Phong: "…"
Đây là vợ chồng hợp tác bắt nạt người cô đơn lẻ bóng như cậu hả?
"Khụ khụ…"
Hạ Lâm vẫn luôn im lặng giả vờ ho hai tiếng, phụ họa thêm: "Em cảm thấy chỉ cần có lòng thì vẫn là bánh ú ngon."
"Đúng đúng."
Cuối cùng cũng nghe được người nói giúp mình, Miêu Kỳ Phong cảm động đến mức suýt nữa thì nước mắt, nước mũi ròng ròng, cậu vội vàng gật đầu như giã tỏi: "Vẫn là Lâm Lâm nói có lý."
…
Chừng một tiếng sau, hiệu trưởng dẫn mấy giáo viên của trường đi nghiệm thu thành quả.
Khi giáo viên đi đến bàn của Hạ Kỳ và Miêu Kỳ Phong thì dừng chân, nhìn Miêu Kỳ Phong lạ mắt thì hỏi: "Cậu là?"
Miêu Kỳ Phong nhìn Tiểu Miêu Miêu, nói với giáo viên: "Em là chú út của Miêu Miêu."
Gì?
Giáo viên hơi sững sờ…
Hạ Kỳ là vị hôn phu của Miêu Miêu, mà em gái của Hạ Kỳ dường như cũng có mối quan hệ không thể nói rõ với chú út của Miêu Miêu…
Mối quan hệ này hơi rối, cô phải suy nghĩ lại đã.
Nghĩ một lúc lâu, cô cũng không nghĩ ra được nên đành phải thôi! Nhưng mà không thể phủ nhận là hai cặp đôi này đứng chung một chỗ rất hợp.
Thiếu niên đẹp trai, tràn đầy sức sống tuổi xuân, cô bé xinh đẹp dễ thương, ngoài ra còn có cả độ cao chênh lệch phù hợp nữa, quả thật là quá xứng đôi.
…
Trong trường không có lồng hấp cỡ lớn, nên sau khi gói bánh ú xong, thì mọi người ai nấy mang về nhà hấp. Gạo nếp mềm mịn thơm ngon, mứt táo ngọt mát, hương vị của bánh ú tràn ngập trong miệng. Đây không phải lần đầu tiên bọn họ ăn bánh ú, nhưng lại là lần đầu tiên ăn bánh ú do chính mình gói. Cái cảm giác thỏa mãn đó chắc chắn bánh ú bán ngoài đường không thể có được.
…
Trong khoảng thời gian gần đây, trong trường cấp hai tràn ngập tình yêu, hormone của thanh xuân trải khắp đất trời, bên dòng suối nhỏ, dưới bóng cây, sau sân thể dục, nơi đâu cũng có thể thấy những cặp đôi dắt tay nhau. Đến cả Trì Húc cũng có bạn gái luôn.
Mỗi khi đi tập luyện ở sau sân thể dục, bạn gái của Trì Húc đều đưa cậu ta ra đến nơi. Có bạn gái rồi ai thèm chơi với hai đứa "độc thân" nữa.
Miêu Kỳ Phong nhìn hai kẻ đang tình tứ gần đó, thì cạn lời ném cho họ một ánh mắt coi thường: "Cậu nhìn tên Trì Húc trọng sắc khinh bạn kìa."
Hạ Kỳ làm động tác khởi động, thản nhiên nhìn Miêu Kỳ Phong: "Sao hả, hâm mộ hay ghen tị?"
"Ai thèm hâm mộ cậu ta chứ!" Miêu Kỳ Phong kiên quyết phủ nhận, xì mũi coi thường: "Cả ngày đều bị cô vợ nhỏ quản đủ điều, một chút tự do cũng chẳng có."
Hạ Kỳ cười khẽ, người ta quản đủ thứ chỗ nào chứ? Rõ ràng là yêu đương thắm thiết, không nỡ rời xa nửa bước thì có.
Bạn gái Trì Húc học lớp tám, nhỏ hơn cậu ta một tuổi, hai người chỉ có thể gặp nhau vào lúc ra chơi hoặc là tan học thôi, bây giờ hiếm lắm mới có được thời gian cả tiết, tất nhiên phải quấn lấy nhau rồi.
Hạ Kỳ thản nhiên đề nghị: "Nếu cậu muốn thì cũng có thể đi tìm một cô bạn gái, quấn quýt nhau cả ngày, khoe tình cảm, phát "cẩu lương" đi."