Editor: Nguyetmai
Miêu Kỳ Phong ở nhà vốn là một cậu ấm được cơm bưng nước rót. Còn với bánh ú, Miêu Kỳ Phong chỉ biết ăn thôi chứ làm sao được.
Mà Hạ Lâm tuy trưởng thành sớm hơn những người bạn cùng tuổi khác, hiểu biết nhiều hơn họ, nhưng điều đó không có nghĩa là cô bé biết gói bánh ú. Hai người nhìn đống đồ không rõ tên bày đầy trên bàn thì đều cảm thấy không biết phải làm sao, da đầu căng hết lên.
"Anh Phong, anh biết gói bánh ú không?"
Miêu Kỳ Phong gãi đầu, ngượng ngùng đáp: "Anh chỉ biết ăn bánh ú thôi."
Khóe môi Hạ Lâm run lên, cô bé nín thinh nhìn Miêu Kỳ Phong: "… Chẳng phải anh tự xưng mình thông minh nhất thế giới à?"
Miêu Kỳ Phong bị Hạ Kỳ nhìn thì xấu hổ, gò má đỏ bừng lên, cậu cúi đầu xuống lẩm bẩm: "Thông minh nhất thế giới cũng có lúc sai lầm mà."
Hạ Lâm: "…"
Miêu Kỳ Phong chắc chắn là một kẻ chết vì sĩ diện, nhất là lúc ở trước mặt mình, anh ấy đã khoác lác đến mức chém gió thành bão luôn rồi.
Bây giờ bị tạt cho gáo nước lạnh, rơi từ chín tầng mây xuống đất. Thảo nào anh trai mình luôn bảo Miêu Kỳ Phong không đáng tin cậy. Bây giờ xem ra quả đúng là dựa núi núi đổ, dựa vào Miêu Kỳ Phong còn chẳng bằng dựa vào chính mình.
Hạ Lâm đứng dậy, vuốt thẳng những nếp nhăn trên quần áo, đi vòng qua chỗ Miêu Kỳ Phong.
Cô bé vừa mới nhấc chân lên thì đã bị người kéo tay lại. Hạ Lâm liếc về phía Miêu Kỳ Phong đang ngồi ngay ngắn trên ghế: "Anh làm gì đó?"
"Em định đi đâu vậy?" Miêu Kỳ Phong thảm hại nhìn Hạ Lâm, trông giống hệt như một con cún bị chủ nhân vứt bỏ.
Hạ Lâm: "…"
Cô bé nhớ rõ Miêu Kỳ Phong bằng tuổi anh trai Hạ Kỳ của cô bé, lớn hơn cô bé mười tuổi, nhưng vì sao bây giờ Miêu Kỳ Phong lại cho cô bé một cảm giác như là một con cún sơ sinh chưa cai sữa nhỉ? Suy nghĩ này làm Hạ Lâm rùng mình.
"Em đi học gói bánh ú với anh em."
Hạ Lâm vừa nói xong, Miêu Kỳ Phong đã vội vàng nói: "Anh cũng đi nữa."
Hạ Lâm nhún vai, ném cho cậu ta hai chữ: "Tùy anh."
Cô bé vừa mới nhìn thấy cái bàn bên kia bày đầy bánh ú được gói cẩn thận. Tiểu Miêu Miêu thuộc nhóm vụng về, cô bé chẳng cần nghĩ cũng biết những chiếc bánh ú đó là thành quả của ai.
Tuy hoạt động lần này chỉ để tăng cường sự phối hợp giữa ba mẹ và con cái, chứ không phải cuộc thi, nhưng mà Hạ Lâm trời sinh đã hiếu thắng, không muốn đến lúc cô giáo đi nghiệm thu thành quả mà trên bàn vẫn trống không.
Hạ Kỳ ngồi ở cái bàn xa nhất, nếu Hạ Lâm muốn học gói bánh ú cùng cậu thì tất nhiên phải đi qua đó.
"Anh, Miêu Miêu."
Tiểu Miêu Miêu ngồi ở bên phải Hạ Kỳ, Hạ Lâm tiện đường ngồi xuống chiếc ghế bên trái Hạ Kỳ.
Tiểu Miêu Miêu giơ chiếc bánh ú ra cho Hạ Lâm xem như đang khoe một món đồ quý báu: "Lâm Lâm, em xem này, đây là bánh ú chị dạy Thất cách cách gói đấy."
Hạ Lâm nghe vậy thì khóe môi run rẩy, cô bé thật sự không tưởng tượng được khung cảnh Tiểu Miêu Miêu dạy anh trai thiên tài của mình gói bánh ú.
Cho dù là vậy, Hạ Lâm vẫn cứ nghĩ một đằng nói một nẻo: "Ừ, chị giỏi ghê!"
Tiểu Miêu Miêu đắc ý cười, rồi nhìn về phía Miêu Kỳ Phong đứng khoanh tay sau lưng Hạ Lâm như một vệ sĩ.
Tiểu Miêu Miêu nghi hoặc nhìn Miêu Kỳ Phong: "Chú út, sao chú cứ đứng mãi thế, không mỏi chân ạ?"
Hạ Lâm nghe vậy thì cũng liếc về phía sau, thấy xung quanh không còn ghế thừa thì liền hiểu ra.
Nét mặt cô bé thản nhiên, nói: "Nếu anh mỏi chân thì về chỗ ngồi đi!"
Sao Miêu Kỳ Phong có thể đồng ý đi về được, cậu nhe răng cười: "Mông anh đang đau, đứng thoải mái hơn."