Translator: Nguyetmai
Tiếng hét vừa rồi của Chu Gia Kiện không chỉ gây chú ý tới người lớn đang quan sát trước máy ghi hình và đám trẻ con đang chơi trong phòng, mà còn khiến Hạ Kỳ đang ở phòng bên cạnh đi ra.
Lúc nghe thấy trong phòng truyền ra tiếng hét của trẻ con, bước chân của Hạ Kỳ chợt dừng lại. Tuy đó không phải là tiếng của Tiểu Miêu Miêu, nhưng Hạ Kỳ lại có phần lo lắng cô bé ở trong kia sẽ bị bắt nạt.
Chẳng hiểu vì sao, từ khi bước vào khách sạn của sơn trang, trái tim Hạ Kỳ vẫn không ngừng đập mạnh, giống như hoảng hốt mà cũng giống như bức bối trong lòng. Loại cảm giác này có lẽ là đến từ Tiểu Miêu Miêu.
Cậu nhấc chân đi về phía cửa phòng và áp sát vào cửa. Việc nghe lén người ta nói chuyện có lẽ là việc làm mất mặt nhất trong cả cuộc đời của Hạ Kỳ.
Thế nhưng nằm ngoài suy đoán của cậu, cánh cửa phòng chỉ khép hờ, cậu ló vào bên trong liếc mắt thăm dò.
Máy thu hình vừa khéo đối diện với cửa phòng. Hạ Kỳ không ngờ rằng, một cái liếc mắt này của cậu lại khiến cho cậu nhìn thấy cảnh tượng mà cả đời khó có thể quên được.
Tiểu Miêu Miêu mặc một bộ đồ liền thân hình con thỏ trông rất đáng yêu. Khuôn mặt cô bé đỏ bừng, trên đôi môi là nụ cười quen thuộc của riêng cô bé, bàn tay nhỏ vẫn cầm một cây kẹo mút.
Đứng trước mặt là một cậu bé cao hơn Tiểu Miêu Miêu một cái đầu. Trên người cậu bé đó mặc một bộ sơ mi trắng và quần tây tựa tựa Hạ Kỳ, chỉ có điều vẻ mặt nhút nhát của cậu bé so với Hạ Kỳ thì có phần đáng yêu, dịu dàng hơn.
Tiểu Miêu Miêu xoa đầu cậu bé đó hệt như người lớn xoa đầu trẻ con, động tác cực kỳ giống dáng vẻ lúc Hạ Kỳ xoa đầu Tiểu Miêu Miêu.
Có điều một cô bé ba tuổi nhỏ bé xoa đầu một cậu bé năm tuổi, mặt đỏ ngại ngùng, và còn cao hơn cả cô bé nữa, quả thực trông rất buồn cười.
Hạ Kỳ lại không cảm thấy buồn cười, mà cảm thấy trong lòng càng thêm bức bối hơn.
Cậu bé đứng bên cạnh Tiểu Miêu Miêu nhìn rất xứng đôi, không giống như cậu và Tiểu Miêu Miêu.
Khi cậu bế Tiểu Miêu Miêu đi ra ngoài, người ta đều sẽ cho rằng bọn họ là hai anh em, hoặc là cậu và cháu gái.
Trước đó, Hạ Kỳ cũng không có cảm giác gì, dù sao cũng chỉ là lời nói của thiên hạ, người ta thích nói thế nào thì nói thôi. Nhưng bây giờ nhìn thấy cảnh tượng chói mắt này, Hạ Kỳ chợt nhớ tới những lời nói đó và cảm thấy thật sự quá chói tai.
Cậu thậm chí còn cảm thấy trên đầu mình đang mọc ra một cặp sừng rất dài. Cậu rất muốn lôi Tiểu Miêu Miêu lại, đánh vào mông cô bé thật mạnh. Nhưng đó cũng chỉ là tưởng tượng mà thôi, trong lòng Hạ Kỳ vẫn không nỡ đánh Tiểu Miêu Miêu.
Hạ Kỳ lạnh lùng đẩy cửa bước vào. Đạo diễn và các bà mẹ vẫn đang hết sức chăm chú nhìn máy ghi hình, không hề phát hiện ra sự xuất hiện của cậu thiếu niên nào đó.
Hạ Kỳ đứng lù lù ở sau lưng đạo diễn, mà vẫn không một ai phát hiện.
Trong phòng đồ chơi, hai đứa trẻ nhìn nhau cười đùa, làm lành trở lại.
Tiểu Miêu Miêu đưa chiếc kẹo mút trong tay cho Chu Gia Kiện: "Kẹo ngọt lắm, ăn xong phải chơi với Miêu Miêu nhé."
Đối diện với ánh mắt chờ đợi của Tiểu Miêu Miêu, Chu Gia Kiện gật đầu, vất vả mới nói được một chữ: "Ừ."
Tiểu Miêu Miêu cười vui sướng, Chu Gia Kiện nhận lấy kẹo mút từ tay cô bé, lột giấy gói kẹo ra. Cậu bé không ăn một mình, mà đem kẹo que trao lại cho Tiểu Miêu Miêu.
"Em ăn đi!"
Tiểu Miêu Miêu hơi ngừng lại, đôi mắt to xinh đẹp chớp chớp: "Anh cho em cái này sao?"
Chu Gia Kiện gật đầu với vẻ khó khăn.
Thực ra cậu bé muốn nói rằng mình không thích ăn đồ ngọt, hơn nữa nhìn cô bé có vẻ rất thích ăn đồ ngọt, cho nên cậu bé mới mượn hoa hiến Phật.
*Chú thích: "Mượn hoa hiến Phật" ám chỉ lấy đồ của người khác để đem tặng.
Nhưng Chu Gia Kiện ăn nói vụng về, cậu bé không biết nên biểu đạt ý của mình như thế nào.