Translator: Nguyetmai
Mẹ Chu Gia Kiện nhìn thấy cảnh tượng này, thì xúc động đến bật khóc.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi mắc bệnh tự kỷ đến nay, con trai mình mới nói nhiều như vậy với người khác, sao cô có thể không xúc động cho được chứ.
Bác sĩ nói rằng, nếu như trị liệu bằng thuốc không có hiệu quả, thì có thể tìm một người thấu hiểu với người bệnh hoặc là người có thể bước vào thế giới nội tâm của người bệnh. Người đó sẽ thông qua thời gian dài tiếp xúc với nhau, rồi dần dần lôi cậu bé từ trong thế giới của chính mình ra.
Rõ ràng Tiểu Miêu Miêu chính là người có thể lôi Chu Gia Kiện ra từ trong vực sâu thẳm.
Cô bé hoạt bát đáng yêu, lại rất hiểu ý người khác, quan trọng nhất chính là Chu Gia Kiện hình như rất ỷ lại vào Tiểu Miêu Miêu.
Chỉ có điều, thân phận của Tiểu Miêu Miêu không đơn giản, cô bé là con dâu của Ngọc Mạn Nhu, cho nên mẹ của Chu Gia Kiện có phần do dự.
Còn Hạ Kỳ ở phía sau thì toàn thân tỏa ra khí lạnh, sắc mặt xanh mét.
Tuy Tiểu Miêu Miêu còn nhỏ, chưa hiểu chuyện tình cảm, nhưng ở trong lòng Hạ Kỳ, cô bé sẽ luôn là của riêng mình cậu.
Nhưng càng lớn dần lên, Tiểu Miêu Miêu tiếp xúc với càng nhiều người hơn, và cô bé cũng không còn phải chỉ ở bên cạnh cậu mới chịu nữa, thì sự lo sợ trong lòng Hạ Kỳ cũng ngày càng lớn dần thêm.
Hạ Kỳ đứng trước máy ghi hình quan sát hồi lâu, đút hai tay vào trong túi quần, sau đó lạnh lùng rời đi.
Trong lòng cậu càng bức bối hơn so với lúc vừa mới bước vào.
Hạ Kỳ trở lại phòng mình, lấy máy tính từ trong túi xách ra, đặt ở trên đùi và khởi động máy.
Sau khi khởi động máy xong, ngón tay Hạ Kỳ lướt nhanh trên bàn phím. Chỉ trong chốc lát, màn hình của máy ghi hình lúc nãy đã xuất hiện trong máy tính của Hạ Kỳ.
Trong máy tính, hai người tay nắm tay, chơi đùa vô cùng vui vẻ.
Phông nền là những món đồ chơi ở trong phòng, còn bóng dáng đẹp như tượng tạc của hai người chính là nét vẽ trên phông nền đó. Cảnh tượng này khiến Hạ Kỳ cực kỳ khó chịu, thậm chí là ghen tuông.
Hạ Kỳ nhìn vào màn hình máy tính, rơi vào trầm mặc một lúc lâu. Bầu không khí khó tả, u ám bao phủ toàn bộ căn phòng.
Lúc Hạ Lê Hân đi vào, căn phòng hắc ám chỉ có ánh sáng le lói trên chiếc bàn đơn, Hạ Kỳ ngồi ở đó với đôi mắt trống rỗng, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hạ Lê Hân đặt tay lên con chuột, tua lại cảnh quay trên máy tính. Trong khoảng thời gian ấy, Hạ Kỳ vẫn không hề có chút phản ứng nào.
Xem xong đoạn video, rồi nhìn sang vẻ mặt thất thần của Hạ Kỳ, Hạ Lê Hân rốt cuộc đã hiểu nguyên nhân vì sao Hạ Kỳ lại trở thành bộ dạng như vậy.
Hạ Lê Hân kéo một chiếc ghế ở bên cạnh qua ngồi trước mặt Hạ Kỳ, hai ba con ngồi ngang hàng với nhau.
Hạ Lê Hân liếc nhìn Hạ Kỳ, ung dung đặt tay gối phía sau đầu, điềm đạm nói: "Có chuyện gì không vui cứ nói cho ba biết, không phải ngại."
"Không có gì."
Hạ Kỳ cựa mình, nghiêng người ngồi sang một bên.
Cậu không có thói quen chia sẻ chuyện riêng tư của mình cho người khác biết, cho dù người đó có là ba mình đi chăng nữa.
Hạ Lê Hân khẽ cong môi, cũng không hề tức giận. Anh lấy bình nước trên bàn, rót một ly nước rồi đưa cho Hạ Kỳ: "Này!"
Hạ Kỳ ngoảnh đầu sang bên khác, giọng nói lạnh lùng phát ra: "Con không khát."
"Cái này không phải là cho con uống." Hạ Lê Hân lắc đầu cười: "Con nhìn xem trên ly nước này có cái gì?"
Hạ Kỳ tỏ vẻ không hiểu, đưa mắt nhìn ly nước.
Ly thủy tinh trong suốt chứa nước lọc thì có gì được.
"Không có gì cả."
"Con nhìn kỹ lại xem." Hạ Lê Hân giơ ly nước đến trước mặt Hạ Kỳ: "Trên này có hình ảnh phản chiếu của con."
"Tẻ nhạt!" Hạ Kỳ châm biếm một câu. Đứa ngốc cũng biết trên ly nước sẽ xuất hiện hình ảnh phản chiếu của chính mình.
Nhưng biết là một chuyện, ánh mắt cậu vẫn dính chặt vào ly nước.
Hạ Kỳ ở phía trên mặt ly vẫn khôi ngô, tuấn tú như thường, chỉ có điều nét nghiêm nghị, khó chịu trên gương mặt tuấn tú khiến nhan sắc của cậu bị tụt bậc. Hơn nữa một Hạ Kỳ như vậy có phần xa lạ. Xa lạ đến nỗi ngay cả chính cậu cũng cảm thấy không quen.