Translator: Nguyetmai
Chu Gia Kiện lắc đầu.
Tiểu Miêu Miêu đầy khó hiểu: "Vậy tại sao anh nhìn em chằm chằm như thế?"
"Bởi vì... em rất xinh!"
Nghe thấy lời khen chân thật của cậu bé, khóe miệng Tiểu Miêu Miêu khẽ vẽ lên một nụ cười rạng rỡ, khiến cho khuôn mặt cô bé thoạt nhìn như phát sáng, xinh đẹp vô cùng.
Nụ cười ấy lọt vào trong mắt Chu Gia Kiện giống như một mặt trời nhỏ bé đang tỏa sáng rực rỡ.
Mẹ Chu Gia Kiện có vẻ ngạc nhiên.
Mẹ cậu bé biết con mình chẳng hay nói chuyện với người khác, cho dù là nói chuyện với mẹ mình thì cậu bé cũng chỉ ậm ừ mà thôi, chưa bao giờ nói ra một câu hoàn chỉnh.
Nụ cười của Tiểu Miêu Miêu thật sự rất có sức cuốn hút. Ngay tại lúc mẹ Chu Gia Kiện còn đang ngây ngẩn, đôi chân của Chu Gia Kiện đã vô thức bước vào phía trong để chơi đùa.
Ngọc Mạn Nhu ngồi trước màn hình máy thu, nhìn thấy hành động của Tiểu Miêu Miêu thì vừa thầm cảm thấy tự hào, vừa lo lắng thay con trai nhà mình.
Cô cảm thấy tự hào là vì cô con dâu nhỏ của cô rất có duyên, đến cả cậu bé mắc bệnh tự kỷ kia mà cũng bị cô con dâu nhỏ nhà cô thu phục một cách dễ dàng.
Nhưng, đứa trẻ mắc bệnh tự kỷ một khi đã mở lòng với ai thì nhất định sẽ bám dính lấy người đó, điều này khiến cô không khỏi lo lắng.
Cảnh tượng một đứa bé trai cứ bám theo, ỷ lại một đứa bé gái hình như có hơi đáng sợ.
Hơn nữa, với tính độc tài của con trai mình, nếu biết Tiểu Miêu Miêu bị một bé trai dính lấy như sam, có lẽ thằng bé sẽ biến thành "một tòa núi băng" mất!
Ngọc Mạn Nhu rùng mình một cái, chỉ cần tưởng tượng ra cảnh tượng ấy là cô đã cảm thấy lạnh tái tê trong lòng rồi.
Hắt xì!
Hạ Kỳ đang thay quần áo ở cách vách chợt hắt xì mạnh.
Hạ Kỳ xoa xoa cái mũi cay cay của mình, thầm nghĩ có phải bị cảm rồi không? Sau đó mới mặc tiếp quần áo rồi đi ra ngoài.
Cảnh tượng lúc này ở bên kia.
Tiểu Miêu Miêu và Chu Gia Kiện chơi rất vui vẻ, cô bé nhìn thấy món đồ chơi mới hay ho nào cũng đều đưa cho người bạn mới chơi trước.
Chu Gia Kiện nhận lấy món đồ chơi, cười thẹn thùng nhìn Tiểu Miêu Miêu.
Nếu là người quen của Chu Gia Kiện, nhất định sẽ rất kinh ngạc, bởi vì Chu Gia Kiện bình thường là một cậu bé trầm mặc, không mấy khi nói cười.
Nhưng Tiểu Miêu Miêu lại cảm thấy Chu Gia Kiện là một cậu bé rất kỳ lạ.
"Chu Gia Kiện, tại sao anh hông nói chuyện*?"
(*) Chu Gia Kiện, tại sao anh không nói chuyện?
"Anh... Anh... Anh..."
Cứ đối diện với đôi mắt sáng long lanh của Tiểu Miêu Miêu là Chu Gia Kiện liền trở nên căng thẳng, nói không nên lời, lắp bắp nửa ngày trời vẫn không nói ra được nguyên do.
Tiểu Miêu Miêu nhìn Chu Gia Kiện vẻ không hài lòng.
Cô bé muốn chơi cùng với một người sẽ chơi với cô bé, nói chuyện cùng với cô bé, chứ không phải là một khúc gỗ di động, chỉ biết theo đi sau cô bé như Chu Gia Kiện.
Tiểu Miêu Miêu thật sự không thích cảm giác này, cô bé tức giận xoay người qua: "Không thèm chơi với anh nữa!"
Tiểu Miêu Miêu ném món đồ chơi trong tay xuống đất, xoay người định rời đi. Chu Gia Kiện nhìn theo bóng dáng của Tiểu Miêu Miêu, chẳng biết tại sao lại như ma xui quỷ khiến, đột ngột giơ tay túm chặt lấy cổ tay Tiểu Miêu Miêu, hét to một tiếng: "Đừng đi!"
Chu Gia Kiện vì gấp gáp quá nên mới kêu lên một tiếng to như vậy. Khi thấy các bạn nhỏ trong phòng đều dừng động tác trên tay lại và nhìn mình, thì cậu bé lại xấu hổ cúi đầu xuống, không dám nhìn Tiểu Miêu Miêu nữa.
Tiểu Miêu Miêu nhìn gương mặt ửng hồng, đầu cúi thấp vẻ ngại ngùng của Chu Gia Kiện, cảm thấy cậu bé rất giống Tiểu Hoa nhà bà Trương, đều không thể gặp người lạ. Tiểu Hoa nhìn thấy người lạ liền xù lông kêu "méo" một tiếng và chạy trốn đi đâu mất.
Tiểu Miêu Miêu móc trong túi ra một viên kẹo, giơ tay xoa đầu Chu Gia Kiện giống như đang xoa đầu Tiểu Hoa nhà bà Trương vậy.
"Ngoan nào, em mời anh ăn kẹo nhé."
Giọng điệu của Tiểu Miêu Miêu cũng giống như đang nói chuyện với con mèo mướp vậy, nhưng ở trong mắt người khác thì lại không phải như vậy.