"Quên?"
Mặc Chiêu bật cười:"Trí nhớ của ta tốt đến thế nào, huynh còn dám nghi ngờ sao."
"Không phải."
Nhan Tịch ngập ngừng nói:"Ta chỉ là...."
Chỉ là không ngờ Mặc Chiêu sẽ cố gắng đến mức này. Huống hồ, đây không phải là chuyện nhớ hay không nhớ, mà là để tâm hay không để tâm.
Mặc Chiêu nhìn Nhan Tịch, nụ cười trên môi dần biến mất. Nàng thật sự muốn nói với y, rằng nàng không hề tốt như y tưởng. Cố gắng đến mức này, nói đi nói lại vẫn là vì bản thân nàng.
"Huynh trước trở về đi. Đợi mấy ngày nữa mọi việc êm xuôi, ta sẽ thông báo với A Nặc sau."
Nhan Tịch gật đầu. Y nhìn quanh phòng một vòng, bỗng cất tiếng hỏi:"Hai người kia..."
"Ý huynh là Ngân Tử và A Diêm?". Nhắc đến Sở Diêm, Mặc Chiêu bỗng thấy đầu hơi nhức. Nàng cười xòa:"Ta cũng không biết, có lẽ đang bận việc gì đó. Mà sao đột nhiên lại hỏi vậy."
"Chỉ là hiếm khi thấy hai người họ không ở bên đệ thôi."
Câu này khiến Mặc Chiêu ngây ngẩn, nhất là khi Nhan Tịch không phải là người đầu tiên nói điều này với nàng. Từ khi nào mà sự xuất hiện của hai người họ bên cạnh nàng đã trở thành lẽ dĩ nhiên trong mắt người khác?
"Vậy ta trở về trước."
Nhan Tịch nói xong vẫn không thấy Mặc Chiêu có phản ứng. Mắt nàng đờ đẫn, hồn vía có lẽ lại chạy biến đi đâu. Y định mở miệng gọi thêm một tiếng nữa, nghĩ sao lại thôi, tự mình điều khiển xe lăn trở ra.
Bên ngoài, Nhan Nặc tựa người vào cây cột cách đó không xa, yên vị đứng chờ sẵn. Y đánh ngáp một cái, nghe tiếng lạch cạch thì quay đầu, vừa thấy Nhan Tịch liền gọi to:"Công Tử."
"Ừ". Nhan Tịch gật nhẹ đầu, hiếm khi quan tâm hỏi:"Buồn ngủ sao?"
"Là do ngoài trời mát mẻ quá. Thuộc hạ vừa ăn no, thời tiết còn dễ chịu". Nhan Nặc ngại ngùng gãi đầu. Nghĩ tới gì đó vội hỏi ngay:"Phải rồi công tử, Mặc đại ca thế nào rồi? Nghe nói huynh ấy bị thương nặng lắm phải không? Sao lại không cho thuộc hạ vào chứ. Ngay cả Sở Ngân và Sở Diêm công tử cũng không thấy đâu nữa."
Nghe người đằng sau lảm nhảm không thôi, tai Nhan Tịch ù đi, khó chịu nheo mắt:"Nhan Nặc, lúc công tử ngươi bị bệnh cũng không thấy ngươi sốt sắng như thế này đâu nhỉ?"
Ngữ khí nghi vấn đủ làm Nhan Nặc run cả người. Y vội gạt đi:"Làm gì có chuyện đó. Công tử, là ta tò mò..... haha.... là thuộc hạ tò mò... tò mò thôi."
Trong lòng Nhan Nặc uất ức, thầm nghĩ công tử nhà y đúng là không thành thật. Nghe tin Mặc đại ca bị thương đã vội vội vàng vàng, canh gà cũng là người bảo ta làm, ngay cả thuốc cũng đã chuẩn bị sẵn. Lão gia bị bệnh cũng chưa từng thấy người lo lắng ra mặt như thế này.
Dưới chân có một cục đá, sợ xe lăn vấp vào, Nhan Nặc tiện chân đá nó đi nơi khác. Cục đá nhỏ lăn mấy vòng trên đất tạo thành từng tiếng lục cục lục cục, giữa đêm vắng càng vang vọng rõ ràng. Nhan Tịch theo bản năng dõi mắt nhìn theo, cho đến khi cục đá đụng vào một đôi giày vải đen rồi dừng lại.
Nhan Tịch nhíu mày, ngẩng đầu nhìn lên.
Do đứng ngược sáng, Nhan Tịch không thể thấy rõ ngũ quan người vừa tới. Chỉ biết rằng đã có tuổi, người rất cao, bên hông đeo bội kiếm.
Người kia cũng như vậy, chỉ khác là, nguyên ngũ quan mờ ảo của Nhan Tịch đã đủ thu hút sự chú ý của lão, rất nhiều. Nếu không phải thế, lão đã không lao vội về phía y mà chẳng hề suy nghĩ.
"Ngươi là ai?!"
Lão nắm vai Nhan Tịch, siết rất mạnh. Vì quá bất ngờ, Nhan Tịch không kịp tránh né, hai bên bả vai đau nhức khiến y khó chịu nhíu chặt mày. Trần đời y ghét nhất hai việc, một là đụng chạm với người khác, hai là bị người khác hét thẳng vào mặt, mà cái người xa lạ này còn làm cả hai điều cùng lúc, liên tục hét cái gì mà.
"Ngươi là ai!"
"Ngươi rốt cuộc là ai!"
Thật là một kẻ thô lỗ.
Nhan Nặc vội đẩy lão ra, đứng chắn trước người Nhan Tịch, đối với vẻ kích động của người trước mặt thì ngạc nhiên không thôi. Y quát to:"Câu này phải để chúng ta hỏi mới đúng?! Mắc mớ gì nắm công tử nhà ta."
Tiếng của Nhan Nặc rất lớn, người trước mặt như bừng tỉnh, loạng choạng lùi về sau hai bước. Tiếng bước chân vang lên sau lưng lão, Nhan Nặc nghiêng đầu, lại nhìn thấy thêm một người tới nữa.
Người này thì y biết. Có một lần y mang đồ ăn tới cho Mặc Chiêu, khi ấy y đang đứng cạnh người này.
"Triệu công tử". Nhan Nặc gọi to.
Triệu Tử Khiêm đi sau một đoạn, vừa vặn chứng kiến một màn đủ khiến y sững người. Từ trước đến nay, không đúng, kể từ khi y sinh ra tới giờ, chưa một lần nhìn thấy Triệu Bỉnh Thần kích động đến như thế.
Người có thể khiến phụ thân ngàn năm không đổi sắc của y trở thành thế này, rốt cuộc là thần thánh phương nào?
Triệu Bỉnh Thần cũng nhận ra bản thân thất thố. Lão không nhìn Nhan Nặc, cũng không quan tâm Triệu Tử Khiêm, chỉ nhìn đăm đăm Nhan Tịch như thể nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
Giống quá.
Thật là giống quá.
"Có thể nói cho ta biết... mẫu thân của ngươi là ai không?"
Câu này là lão hỏi Nhan Tịch. Sự mất kiên nhẫn trong mắt Nhan Tịch ngày càng dâng cao, y xoay xe có ý bỏ đi. Nhan Nặc đối diện với đôi mắt có ý khẩn cầu, buột miệng đáp:"Phu nhân nhà ta đã qua đời rồi."
"Qua đời? Qua đời bao giờ?!". Giọng của Triệu Bỉnh Thần thoắt cái nâng cao hơn:"Nói cho ta biết, phu nhân nhà ngươi họ gì!"
"Phu nhân họ Tiêu. Nhưng ngài là ai, sao đột nhiên...."
"Nhan Nặc! Đừng có nhiều chuyện!"
Nhan Tịch sầm mặt quát.
Nhan Nặc nào dám làm công tử nhà mình bực thêm nữa. Y vội chạy theo đẩy xe, ngay cả việc chào Triệu Tử Khiêm một tiếng cũng quên mất, để lại mình Triệu Tử Khiêm không hiểu chuyện gì và một Triệu Bỉnh Thần đang há hốc miệng.
Họ Tiêu.
Lão còn bảo sao trên đời lại có người giống người đến vậy.
Bóng dáng Nhan Tịch dần mất dạng. Triệu Bỉnh Thần đã lấy lại bình tĩnh, quay đầu hỏi:"Ngươi biết người vừa nãy?"
Triệu Tử Khiêm lắc đầu:"Con và thuộc hạ của người đó chỉ mới gặp nhau một lần. Y là bằng hữu của Mặc Chiêu."
"Bằng hữu của Mặc Chiêu...". Triệu Bỉnh Thần nghiền ngẫm mấy từ này, lão lạnh nhạt hỏi:"Mặc Chiêu đang ở đâu?"
Thấy Triệu Tử Khiêm do dự, Triệu Bỉnh Thần định quay đầu đi thẳng. Mấy người tới từ học viện Đế Đô đều ở chung một khuôn viện, nơi này không rộng, chỉ gần kiểm tra từng phòng là có thể tìm ra. Triệu Tử Khiêm vội chạy lên chắn trước. Vết thương của y còn mới, bụng nhói đau, nhưng y vẫn cố nói:"Phụ thân, Mặc Chiêu hiện tại bị thương rất nặng, có tìm đệ ấy lúc này cũng sẽ không tìm hiểu được gì."
"Tiểu tử đó bị thương?"
Triệu Tử Khiêm gật đầu:"Nghe nói còn chưa tỉnh lại."
Có vẻ Triệu Bỉnh Thần đã bị thuyết phục, dù sao Triệu Tử Khiêm đó giờ chưa bao giờ nói dối lão điều gì cả. Lão cau mày:"Khi nào tên tiểu tử đó khỏe lại thì báo với ta."
Triệu Tử Khiêm trầm mặc không đáp.
"Triệu Tử Khiêm."
Triệu Bỉnh Thần nhíu mày, không kiên nhẫn gọi thêm một tiếng nữa.
"Con đã biết, thưa phụ thân."
Triệu Bỉnh Thần mặt hằm hằm, quay người bỏ đi.
Hai tiếng phụ thân này y đã gọi rất nhiều lần, nói ra miệng không hề gượng gạo. Thế nhưng mối quan hệ của hai người, ngay cả hai chữ gượng gạo cũng không diễn tả được hết. Triệu Tử Khiêm càng nghĩ càng chán nản, hơn nữa còn cảm thấy hối hận. Y lẽ ra không nên nói rằng Nhan Tịch là bằng hữu của Mặc Chiêu. Nàng đang bị thương, vốn dĩ không nên lôi nàng vào việc này.
Người mà Nhan Nặc gọi là Tiêu phu nhân kia đến cùng là ai? Cùng với phụ thân có quan hệ gì.
Triệu Tử Khiêm hướng mắt tới một căn phòng vẫn còn thắp đèn, ngập ngừng một lúc, y quay người bỏ đi. Y hôm nay muốn tới thăm Mặc Chiêu, có lẽ đành phải lùi lại. Kể cả y chủ động mở miệng hỏi Triệu Bỉnh Thần, lão cũng sẽ coi như không nghe thấy.
Y sinh ra để làm một cây đao sắc bén, cho đến chết cũng vẫn chỉ là một cây đao.
Chung quy chỉ là một vật vô tri mà thôi.
----
Mặc Chiêu ở trong phòng được mấy ngày, nàng viết hai lá thư, sau đó nhờ Sở Ngân chuyển giúp. Chuyện bí mật không thể để lộ, Sở Ngân bố trí vô cùng cẩn thận, mọi việc đều tự tay làm hết. Cho đến mấy ngày sau, người ta thấy Mặc Chiêu cuối cùng cũng trở ra, vẻ mặt trắng nhợt ốm yếu, hơn nữa còn phá lệ ngồi trên xe ngựa. Người gác cổng theo lệ hỏi qua, nghe Mặc Chiêu đáp rằng:"Tiểu đệ thương tích không đỡ, sư phụ thương tình từ xa tìm đến, hiện đang trọ ở ngoại thành."
Bấy giờ người ta mới biết, Mặc Lão Mặc Vô đã tới Đế Đô rồi.
Chuyện đã xảy ra khá lâu, không ít người biết khúc mắc giữa Thánh Môn và Dược Cốc trước kia. Nghe người ta kể lại, sau sự kiện trên đỉnh núi Ngọc Lâm vài năm, Dược Cốc bắt đầu đồng ý chữa trị trở lại cho đệ tử Thánh Môn, không còn cấm cản như trước. Ngoài Mặc Chiêu, những đệ tử khác đều không biết chuyện này là do Mặc Vô cố ý an bài. Nàng định sẵn sẽ phải dính líu tới Thánh Môn, Mặc Vô không muốn người khác nghi ngờ điều tra, đành phải dần dần nối lại quan hệ hòa hảo như trước. Hai vợ chồng Mạc Vấn Thiên nguyên bản cũng không phải đệ tử Dược Cốc, chuyện làm Mặc Vô giận dữ chủ yếu là do trăm đệ tử vô duyên vô cớ bị sát hại. Thánh Môn tìm cách chối đẩy, biện hộ rằng ngày đó dù có giao tranh, đệ tử Dược Cốc là do các phái khác đụng tay, không phải do họ.
Mặc Vô ậm ừ, xuôi xuôi cho qua chuyện.
Cũng nhờ có vậy, Mặc Chiêu mới được nhận làm đệ tử Thánh Môn mà không có bất kỳ sự nghi ngờ nào.
Mặc Chiêu hiếm khi dùng xe ngựa, trong lòng nàng hồi hộp, ngồi trên xe ngựa xóc nảy chỉ muốn thời gian trôi qua thật nhanh. Đi cùng với nàng còn có hai người Sở Ngân và Võng Dao, hai người họ Sở đều ngồi đánh xe, cho nên nàng suốt một chặng đường không nói với họ nửa lời. Trước kia thì không nói, Sở Diêm gần đây trở nên thân thiết với Lăng Tương, hơn nữa còn thường xuyên vắng mặt. Cứ như vậy hoài, tình cảm đôi bên phai nhạt cũng là điều dễ hiểu.
Mặc Chiêu không phải không muốn cứu vãn, chỉ có điều Sở Diêm thường xuyên cáu kỉnh, nói với nàng câu được câu chăng.
Trong đầu Mặc Chiêu ngổn ngang trăm mối, nàng cả giận, không biết tại sao Sở Diêm nảy sinh bất mãn, càng không muốn nói nhiều thêm nữa. Nàng chỉ lo rằng Sở Diêm buột miệng nói với Lăng Tương chuyện nàng giả bệnh, mọi việc coi như hỏng bét.
Thực lòng Mặc Chiêu chưa từng nghĩ, nàng cũng sẽ có ngày phải lo lắng về Sở Diêm đến vậy.
"Chủ tử."
Giọng nói êm êm của Võng Dao cắt đứt dòng suy nghĩ của Mặc Chiêu. Nàng mỉm cười hỏi:"Chuyện gì thế?"
Võng Dao nhìn ra ngoài cửa xe, ngập ngừng một lúc mới nhỏ giọng nói:"Tô Dịch Thành không có ý tốt, người phải cẩn thận."
Vẻ mặt Võng Dao rất nghiêm túc, Mặc Chiêu cảm giác nàng ấy đã biết được chuyện gì. Nàng còn chưa kịp hỏi thêm, Võng Dao đã đưa tới trước mặt nàng một tờ giấy.
Mặc Chiêu nhíu mày nhận lấy, cúi đầu đọc.
Không biết có phải do đang ở trên xe ngựa hay không, đến khi đọc xong những gì viết trên giấy, hai bên thái dương Mặc Chiêu đau nhức, sau lưng nàng đổ mồ hôi lạnh. Từng từ trên giấy đều là do Võng Dao tự tay viết, nàng không muốn người kia nghe được, cho nên mới tìm cách ghi lại.
"Muội làm sao biết chuyện này?". Mặc Chiêu hỏi.
Võng Dao mở miệng, dùng khẩu hình nói ra hai chữ.
Thì ra là vậy.
Thời gian qua Võng Dao tiếp cận Trực Dương, quả nhiên có kèm theo chủ đích, chứ không phải do tình cảm nam nữ đơn thuần. Tin tức này đúng là giúp ích rất lớn, thế nhưng Mặc Chiêu không hoàn toàn vui vẻ. Nàng nắm tay Võng Dao:"Muội nhọc lòng rồi."
Ngừng một lúc lại nói thêm:"Trực Dương không phải kẻ ngốc, chuyện này rất nguy hiểm. Từ nay không cần dò hỏi y nữa."
Tay Mặc Chiêu hơi lạnh, trong lòng Võng Dao lại vô cùng ấm áp. Nàng ngoan ngoãn "Vâng" một tiếng, cúi thấp đầu, hai bên má thấp thoáng vệt đỏ nhạt màu. Từ góc độ của Mặc Chiêu nhìn sang chỉ thấy hàng mi dài của nàng rũ xuống, trong đầu Mặc Chiêu đang loạn, không có tâm trí để ý những điều lạ. Giá như nàng tinh ý để tâm một chút, mọi chuyện có lẽ sẽ khác.
Sở Diêm ngồi ngoài xe ngựa, không biết vì sao, trong lòng y lăn tăn cảm giác bất an. Mặc dù không thể nhìn thấy gì hết, vẫn thi thoảng thấy y ngoái đầu, ánh mắt thấp thỏm nhìn vào rèm che. Hành động này rơi vào mắt Sở Ngân, môi y mím chặt, khớp hàm dưới căng ra, đối với chuyện trên đỉnh Thiên Sơn vẫn còn rất bực bội. Đừng nói tới Mặc Chiêu, ngay cả y chứng kiến cảnh ấy còn cảm thấy bàng hoàng.
Nhân lúc Sở Diêm ngoái đầu một lần nữa, Sở Ngân vung tay hất tung tấm rèm che trước xe ngựa.
Cả người ngồi trong và ngoài xe đều giật mình.
Khuôn mặt tái nhợt của Mặc Chiêu càng khiến đôi đồng tử màu đen nổi rõ. Do giật mình, mắt nàng mở to, mắt Sở Diêm cũng mở to, ánh mắt chạm nhau một chốc, cả hai bên đều không nói lời nào.
Mặc Chiêu lấy lại bình tĩnh trước:"Có chuyện gì sao?"
Sở Diêm ngây người một chút, sau đó quay lưng lại ngay. Chiếc rèm hạ xuống cản tầm mắt Mặc Chiêu, đồng thời kéo lòng nàng chùng xuống. Nàng tựa vào thành xe rung lắc, bên ngực hơi tức, khó chịu như hít thở không thông.
"Ngươi vẫn ngu ngốc như ngày nào."
Bên tai Sở Diêm vang lên giọng nói chế nhạo của Sở Ngân.
"Có ý gì?"
Giọng Sở Diêm cực kỳ lạnh lùng.
"Người muốn bước vào lòng nàng thì không được, người đã ở trong rồi lại muốn trở ra."
Ngữ điệu của Sở Ngân còn lạnh lùng hơn. Tính tình trẻ con của Sở Diêm, y đã quen chẳng buồn nói. Y từ tốn nhả ra từng chữ, giọng như đông cứng.
"Ngươi muốn ra thì ra sớm một chút, cho nàng khỏi bận lòng."