Mặc Chiêu chầm chậm bước tới, cho đến khi hai người gần như áp sát mới dừng lại. Nàng nâng tay, trong ánh mắt nghi hoặc của Sở Diêm, dùng lòng bàn tay vốn đã lạnh buốt bưng lấy hai má người trước mặt.
Nàng ngẩng đầu, y cúi đầu, hai người chung nhau một ánh mắt.
Mặc Chiêu càng nghĩ càng cảm thấy tệ hại. Rốt cuộc nàng đã vô tâm đến mức nào mới có thể để mặc y bị cảm giác lạc lõng giày vò suốt bao lâu. Nàng đã nghĩ rằng y hiểu. Mong rằng y hiểu.
Nếu như ta không tin tưởng, ta đã không yêu chàng đến mức này.
Những lời này có thể đọc được qua ánh mắt, Mặc Chiêu không nói ra miệng. Nếu như không có lòng tin sẵn có, đôi ba lời nói chỉ để huyễn hoặc lẫn nhau, chẳng còn ý nghĩa gì cả. Y hỏi nàng như vậy, không biết ai mới là người đối với người kia không có lòng tin?
Chàng muốn biết ta tin chàng bao nhiêu, còn ta, ta muốn chàng biết sự ngờ vực này của chàng đã khiến ta thất vọng đến nhường nào
"Đi thôi."
Mặc Chiêu quay người đi, được vài bước đã thấy Sở Ngân hạ người ngay trước mặt. Nàng tự nhiên lấy ra vài ngân châm, vén cánh tay đâm xuống vài huyệt, sau đó còn uống vào một viên đan dược gì đó không rõ.
Đan dược vừa uống vào, cả người Mặc Chiêu lập tức lả đi.
Vì đã thảo luận từ trước, trong lúc Sở Diêm còn đang hoảng hồn, Sở Ngân đã kịp thời đỡ lấy Mặc Chiêu, còn ở trên miệng của nàng bôi lên thứ gì đó. Loại đan dược mà nàng uống chỉ là đan dược khiến bản thân tạm thời suy giảm pháp lực, ngân châm khiến mạch tượng đè nén, sắc mặt tái nhợt giống như bị tổn hao nguyên khí.
Mùi máu tươi ngay sát mũi, Mặc Chiêu hơi khó chịu nhíu mày, nhẹ giọng giục:"Đi thôi."
Sở Ngân gật đầu, xoay người để Mặc Chiêu trèo lên lưng mình. Đi được vài bước, y ngoảnh đầu nhìn lại, Sở Diêm vẫn còn ngẩn ngơ đứng đó, trên mặt là vẻ hoảng loạn và sững sờ đan xen. Có lẽ ánh nhìn của Sở Ngân quá mức sắc bén, Sở Diêm giật mình nhìn y, như thể đọc được từ ánh mắt y vài chữ.
"Chúng ta sẽ nói chuyện sau."
Sở Diêm đứng chôn chân tại chỗ, trơ mắt nhìn hai người trước mặt dần dần mất hút sau màn sương.
Từ đỉnh Phiêu Miểu Sơn chạy xuống, gió lạnh không làm tâm trạng Mặc Chiêu khá lên chút nào. Hai tay nàng ôm chặt cổ Sở Ngân, khép hờ mắt.
"Sắc mặt muội rất tệ."
Nàng lẩm bẩm:"Là do thuốc."
"Đừng có nói dối ta". Sở Ngân chạy như bay, vừa chạy vừa hỏi:"Hỏa Hồ rốt cuộc đã nói gì với muội?"
"Không phải do huynh ấy". Mặc Chiêu sửa lại:"Là do ta."
"Mặc Chiêu!". Giọng Sở Ngân lạnh hẳn đi:"Lúc nào cũng nhận lỗi về mình không phải là điều gì đáng khen. Nói cho ta biết, có phải là do chuyện của y và Lăng Tương hay không?"
Mặc Chiêu cười khổ, cố gắng sửa lại:"Ngân Tử, ta đã nói không phải do họ. Thật sự là do ta. Là do ta quá tham lam."
"Trên đời này có kẻ nào không tham lam?". Sở Ngân cười lạnh:"Nếu như có, chỉ là vì chúng chưa gặp được thứ khiến bản thân tham lam mà thôi."
Sở Ngân đã lờ mờ hiểu được nguyên do, thế nhưng, thứ tình cảm họ lựa chọn là tự nguyện, không phải do ai ép buộc. Y nói tiếp:"Hỏa Hồ và ta không phải con người, vốn dĩ không cần quan tâm đến những quy chuẩn mà loài người đặt ra".
"Thế huynh quan tâm đến thứ gì?"
"Muội."
Mặc Chiêu ngẩn ra, rồi nàng bật cười.
"Còn muội thì sao?"
"Trước kia thì có rất nhiều điều. Ngay lúc này thì..... chỉ có một chuyện thôi". Mặc Chiêu tựa cằm lên vai y ậm ừ.
Trong lòng Sở Ngân tràn ngập kỳ vọng:"Là cái gì?"
Mặc Chiêu cúi thấp đầu xuống, thổi vào tai Sở Ngân một luồng hơi nóng hổi, ngừng một lúc mới nói:"Chuyện Hồ ly có thể thành thân không."
Gió át đi tiếng nàng, nhưng Sở Ngân vẫn nghe thấy rất rõ. Cả người y run lên, không phải vì lạnh, mà là vì ruột gan trong người đều đã nóng bừng.
Có một loại người, thật là biết cách khiến người khác phát điên.
"Nguy hiểm thật..."
Mặc Chiêu không nghe rõ nên hỏi lại:"Huynh nói gì cơ?"
"Không phải nguy hiểm lắm sao. Nếu muội cứ tiếp tục nói những điều như thế, ta không chắc sẽ không sảy chân đâu."
Lần này đến lượt Mặc Chiêu ngơ ngác. Một lúc sau, nàng tủm tỉm cười, tựa cằm vào vai người trước mặt, nhỏ giọng nói:"Huynh đi chậm lại một chút."
Sở Ngân tưởng rằng nàng thấy mệt, y thả chậm tốc độ, vội quay đầu hỏi:"Khó chịu sao. Ta...."
Còn chưa nói hết câu, Mặc Chiêu nhanh như chớp dùng tay giữ cằm y lại, rướn người mổ nhẹ lên môi y một cái.
Nàng cười hì hì:"Miệng ngọt, thưởng cho một cái."
Dưới chân Sở Ngân lảo đảo. Mặc Chiêu đỏ mặt, ôm chặt cổ y quát khẽ:"Cẩn thận đó."
Thời gian không nhiều, Sở Ngân không thể dùng dằng quá lâu, chỉ đánh phát tiết bằng việc bấu nhẹ vào đùi sau của nàng vài lần.
"Thêm một cái nữa."
"Không."
"Thêm một cái nữa."
"Không."
"A Chiêu."
"Không."
"Nương tử..."
Khi hai người sát bên, không còn tiếng gió ù ù rít gào, chỉ còn từng lời âu yếm mật ngọt.
Chẳng biết rằng, sự ngọt ngào này có thể kéo dài đến bao giờ.
----
Sở Ngân cõng Mặc Chiêu xuống dưới, nàng giả bộ nhắm mắt, không thấy được trước mặt có những ai, chỉ có thể loáng thoáng nghe thấy giọng nói chất vấn của Tử Linh.
"Tuyết liên đâu?"
Sau đó là tiếng Triệu Tử Khiêm lạnh giọng quát nàng ta:"Mặc Chiêu bị thương đến mức này, ngươi không nhìn thấy sao!"
Trực Dương cũng đồng tình, bước vài bước đến gần Sở Ngân:"Mặc Chiêu không sao chứ?"
Sở Ngân lắc đầu:"Ta đưa đệ ấy trở về trước."
"Sở Ngân công tử, ta là dược sư, hay là để ta xem qua..."
Không đợi Lăng Tương nói hết, Sở Ngân đã ngắt lời:"A Chiêu là đệ tử Dược cốc, đệ ấy biết phải làm gì. Đan dược cũng đã uống, chẳng qua là mất đi quá nhiều hồn lực mới ngất đi."
Y quay sang Trực Dương nói tiếp:"Ta đưa đệ ấy trở về trước. Triệu Tử Khiêm cũng bị thương, ngươi đưa y trở về đi."
Trực Dương gật nhẹ đầu.
Từ Linh còn định nói thêm gì đó, Mục Dung theo phản xạ vươn tay kéo nàng ta trở lại. Đều là vì khi Từ Linh vừa bước lại gần, Sở Ngân nhìn nàng ta với ánh mắt không thể lạnh hơn. Y thản nhiên cười, nhưng ý cười không đặt trong đáy mắt
"A Chiêu không giết ngươi là vì nể mặt sư phụ. Tuyết liên còn chưa lấy được đã tàn sát lẫn nhau, ta thực lòng không biết đây có phải là ý của sư phụ không đấy."
Mặt hai người Từ Linh nhất tề tái ngắt. Trước khi tới đây, Tô Dịch Thành đã căn dặn bọn họ đừng có làm bừa. Mặc dù cả hai là hộ pháp của Thánh Môn, đối với Tô Dịch Thành vẫn vô cùng sợ hãi. Nếu lão biết được chuyện này, thể nào cũng không tránh được một màn trách phạt. Tuyết liên ngàn năm mới nở hoa một lần, Mặc Chiêu và Triệu Tử Khiêm đều bị thương, kể cả có đem hết mọi chuyện về đám người lạ mặt hôm nay nói lại, Tô Dịch Thành cũng sẽ đem mọi bực tức đổ lên đầu bọn họ.
Từ Linh càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, nàng ta đợi mọi người đi trước mới dần dần tụt lại phía sau, sóng bước với Lăng Tương. Không còn ai để ý bọn họ, lúc ấy nàng ta mới dám gọi khẽ:"Lăng sư tỷ."
Nói về tuổi tác, Từ Linh hơn Lăng Tương hai tuổi. Nói về địa vị, nàng ta kém Lăng Tương không chỉ một bậc. Đây là điều bất kỳ đệ tử nào của Tô Dịch Thành đều biết, và cũng chỉ có đệ tử của lão mới biết. Tô Dịch Thành sủng ái Lăng Tương dù nàng ta chỉ mới trở về Thánh Môn chưa lâu, còn nguyên do vì sao, đến bây giờ vẫn còn là một ẩn số.
"Có chuyện gì?"
"Sư tỷ, chuyện ngày hôm nay, Mặc Chiêu và Triệu Tử Khiêm..."
Lăng Tương vừa nghe liền hiểu ra:"Lại muốn nhờ ta thay ngươi nói chuyện với sư phụ?"
Từ Linh vội gật đầu.
"Nói cho ngươi biết". Lăng Tương vỗ vai Từ Linh, sau đó chỉ vào hai người chẳng mấy chốc đã mất hút, cười lạnh:"Người mà ngươi đắc tội hôm nay, Mặc Chiêu và hai người Sở Ngân ba người đó, khi liên hợp lại có thể giết chết một ma thú cấp chín."
Từ Linh trợn tròn mắt, tưởng như bản thân vừa nghe nhầm:"Ma... ma thú cấp chín...."
"Không sai. Vậy nên, thay vì tìm cách trốn tránh cơn thịnh nộ của sư phụ, ngươi và Mục Dung nên cảm thấy may mắn vì lúc này vẫn còn toàn mạng."
Từ Linh còn định nói thêm gì đó, một bóng người lướt qua, nàng ta theo bản năng ngậm chặt miệng. Còn người bên cạnh là Lăng Tương không biết từ lúc nào đã chạy lên phía trước. Từ góc độ của nàng ta nhìn lên, Lăng Tương vừa nghiêng đầu hỏi người bên cạnh, nét mặt vô cùng đăm chiêu.
"Sở đại ca, Mặc Chiêu công tử sao lại bị thương nặng như vậy. Huynh đuổi tới không kịp sao?"
Sở Diêm như người mất hồn, nghe nàng ta hỏi tới lần hai mới giật mình hồi tỉnh. Y nói khẽ:"Đệ ấy đáng ra không nên bị thương."
Một câu này, lẩm bẩm trong miệng không biết bao nhiêu lần.
Câu trả lời mơ hồ, vẻ bần thần của Sở Diêm lại càng mơ hồ hơn. Lăng Tương không hỏi thêm gì nữa, nói đúng hơn, dù nàng ta có hỏi cũng vô dụng. Tâm trí y không đặt ở đây, mình nàng độc thoại giống tự mình quẳng đi mặt mũi.
Còn người y đang nghĩ tới, chẳng cần đoán cũng biết là người nào.
Lăng Tương dần lùi lại phía sau. Khi Tử Linh vượt qua, do dự quan sát sắc mặt nàng ta. Lăng Tương đúng lúc nhíu mày nhìn sang, thấy Từ Linh giật mình, nàng ta cười nói:"Ta quên không nói cho ngươi biết. Mặc Chiêu đích xác là một kẻ thù dai."
Thay vì một lời cảnh báo, so ra giống như một lời bực bội trêu ngươi.
Một Lăng Tương vừa bình thản giờ treo trên mặt nụ cười hờ hững, nụ cười này khiến Từ Linh liên tưởng tới Tô Dịch Thành. Mỗi lần có ai làm lão tức giận, trên mặt chính xác là nụ cười này, sự âm hiểm ẩn sâu trong ánh mắt.
Nhưng mới đây rõ ràng vẫn còn tốt. Là ai làm nàng ta tức giận?
Từ Linh càng nghĩ càng cảm thấy khó hiểu. Nhưng có khó hiểu hơn nữa, nàng ta cũng sẽ không hỏi ra miệng. Chỉ nguyên việc giáp mặt với Tô Dịch Thành đã đủ khiến nàng ta đau đầu.
Đương nhiên, Mặc Chiêu không để tâm đến việc Tô Dịch Thành sẽ xử lý hai người Mục Dung như thế nào. Vừa trở về Thánh Môn, nàng đóng cửa không tiếp bất kỳ ai. Bên trong truyền ra tin tức nói nàng gặp phải thích khách, trọng thương không dậy nổi.
Cánh cửa đóng chặt từ sáng sớm, mãi đến tối mịt mới thấy mở hé cửa cho một người vào trong. Người này ngồi trên xe lăn, khí chất lạnh lùng, trên đùi còn đặt một hòm thuốc. Nghe nói, người này là đệ tử chân truyền đầu tiên của Mặc Lão, là đại sư huynh của Mặc Chiêu và cả Dược Cốc, y thuật vô cùng tinh thông.
Lời đồn không hề sai, ngoại trừ việc thứ đặt trên đùi Nhan Tịch không phải là dược liệu, mối quan hệ sư đồ người người đồn thổi cũng chỉ là quan hệ trên danh nghĩa. Có lẽ trong sáu đệ tử nội môn, người thật sự tinh thông về luyện dược chỉ có duy nhất Mặc Trần.
Nhan Tịch đẩy xe lăn vào trong, đến khi tiến sát bên cạnh giường mới dừng lại. Bánh xe đè lên sàn kéo thành từng âm vang rõ rệt, không biết có phải vì thế mà hàng mi dài của người trên giường rung khẽ, mày kiếm nhíu chặt.
"Khó chịu lắm sao?"
Nhan Tịch đặt tay lên trán nàng, đúng lúc này, người nằm trên giường mở bừng mắt. Hai người mắt đối mắt, Nhan Tịch hỏi lại một lần nữa:"Khó chịu lắm sao?"
Mặc Chiêu không đáp, nàng nghiêng đầu nhìn chằm chằm hộp gỗ Nhan Tịch mang đến, ý muốn hỏi:"Cái gì vậy?"
Nhan Tịch thu tay, mở ra nắp trên của hộp gỗ. Mùi thơm nồng ngọt từ trong hộp bay ra, thơm đến mức khiến lòng người nôn nao.
"Ta bảo A Nặc làm chút đồ ăn". Nhan Tịch nói:"Mỗi lần đệ bị bệnh đều muốn ăn mấy thứ này."
Mặc Chiêu rất ít khi bị bệnh. Trước kia nàng có bị cảm hai lần, khi đó hai người Sở Ngân còn ở trong Ngục Cốc, là Nhan Tịch một tay chăm sóc nàng. Người này ít khi cười, nhưng mỗi lần cười nhẹ, mỗi ánh nhìn quan tâm đều giống Tiêu Linh y đúc, Mặc Chiêu không thể nào cưỡng lại nổi.
Nàng đảo mắt quanh một vòng, từ trên giường ngồi bật dậy:"Vẫn là A Tịch hiểu ta nhất."
Nhan Tịch thấy nàng động tác nhanh nhẹn, hoàn toàn không giống người bệnh chút nào, khó tránh khỏi giật mình ngạc nhiên. Mặc Chiêu biết ý, tiến sát lại gần y thì thầm:"Ta nào có dễ bị ám sát đến thế. Đúng là ta không đánh lại bọn họ, nhưng không đánh được thì chạy, Lăng Ba bộ pháp không phải chuyện đùa đâu."
"Chỉ có điều nói ra hơi mất mặt". Nàng cười ranh mãnh:"Nên là mới......"
"Đệ thật là!". Nhan Tịch thật không biết nói sao, dù gì Mặc Chiêu không bị thương cũng là chuyện tốt.
Mặc Chiêu nhìn thấy thức ăn ngon thì không nghĩ được gì nữa, định bưng bát canh lên húp thử một ngụm. Nhan Tịch cản lại, lấy một chiếc khăn mềm lót bên dưới đáy bát, sau đó mới nói:"Cẩn thận nóng đấy."
"Đại sư huynh tốt nhất". Mặc Chiêu cười tít mắt, khoanh chân trên giường nếm thử đồ ngon. Nhìn nàng hồi lâu, Nhan Tịch bỗng nói:"Như vậy cũng tốt."
Mặc Chiêu khó hiểu "hửm" một tiếng:"Cái gì tốt?"
"Cần gì phải vì một góc tuyết liên mà liều mạng". Nhan Tịch cười đáp.
"Đương nhiên cần."
Mặc Chiêu không hề nghĩ ngợi sửa lại ngay. Nàng đặt bát canh xuống, cẩn thận lấy từ trong người ra hộp gỗ bằng tử đàn quý giá. Ánh mắt Nhan Tịch nương theo từng động tác của Mặc Chiêu, đến khi hộp gỗ được mở ra, hai mắt y mở to, sự bất ngờ còn gấp đôi lúc trước.
"Sao lại...."
"Thiên sơn tuyết liên quý giá như vậy, ta đương nhiên không để đám người đó lấy đi". Mặc Chiêu vui vẻ cười rộ lên. Ngừng một lúc, nàng thu lại nụ cười, đặt một tay lên đôi chân đã từ lâu không còn cảm giác của Nhan Tịch, dịu dàng nói:"Ngưu tất, linh chi ngàn năm, thiên sơn tuyết liên ba thứ này đều đã lấy được. A Tịch, ta đã từng nói, chân của huynh, ta nhất định sẽ giúp huynh chữa khỏi."
"A Tịch, ta rất vui, thật sự rất vui. Lời hứa của chúng ta khi đó, cuối cùng ta cũng có thể hoàn thành."
Vì xúc động, giọng của Mặc Chiêu hơi run, nghe vào tai như từng tiếng nỉ non trầm ấm. Ngưu tất trong ma thú sâm lâm, linh chi ngàn năm quý giá ngàn vàng, tuyết liên trên đỉnh Thiên Sơn lạnh giá. Nhan Tịch không thể nói rõ cảm xúc trong lòng y lúc này là gì, sững sờ, ngạc nhiên, bàng hoàng hay xúc động, không một từ ngữ nào có thể diễn tả hoàn chỉnh thứ cảm xúc đang làm lồng ngực y nóng cháy.
Ba thứ này quý giá đến mức nào, chỉ vì để chữa trị cho một mình y.
Đều là vì y.
"Đã lâu đến thế rồi....". Trên môi Nhan Tịch là nụ cười yếu ớt, y nhìn Mặc Chiêu, trong mắt là thứ tình cảm đè nén chưa từng dám để lộ. Y phải dùng hết sức cưỡng lại mới không giang tay ôm chặt người trước mặt.
"Đã lâu đến thế rồi, đệ vẫn còn nhớ sao?"