Sở Ngân kéo về dây cương, vó ngựa lọc cọc nện thêm vài bước nữa rồi dừng lại. Lúc đó mới thấy Sở Diêm đáp lời:"Đây không phải chuyện của ngươi."
Đối với câu trả lời này, Sở Ngân vô cùng thất vọng.
"Chuyện của ngươi không phải chuyện của ta, nhưng chuyện của nàng ấy là chuyện của ta". Sở Ngân nhảy xuống xe ngựa, cuối cùng nói:"Trước đây cũng từng là chuyện của ngươi."
Rèm xe đã được vén lên, hai người từ trong xe bước ra, Sở Diêm không có cơ hội để nói thêm lời nào nữa. Mặc Chiêu nhảy xuống trước, sau đó vươn tay cho Võng Dao tựa vào. Nàng vịn vào tay Mặc Chiêu, hơi nghiêng đầu, liếc nhìn Sở Diêm với cái nhìn đầy ẩn ý.
Cái nhìn ấy khiến Sở Diêm ngứa ngáy trong lòng.
Cánh cửa "Két" một tiếng được đẩy ra ra, quán trọ im ắng không một bóng người khiến Mặc Chiêu hơi bất ngờ. Chỉ một vài giây, rồi nàng bình tĩnh lại ngay, mỉm cười bước vào.
Sư phụ vẫn là sư phụ, chẳng khác trước là bao.
Mặc Chiêu bước lên trên tầng, từng ấy phòng nối nhau, chỉ có một phòng đã mở cửa sẵn. Nàng ngó đầu vào trong, vừa kịp thấy một bóng người mặc y phục xanh sẫm, an nhàn ngồi bên bàn trà. Còn chưa kịp nhìn cho thật kỹ đã nghe thấy giọng nói trầm trầm vọng ra.
"Lấp ló ngoài đó làm gì, còn không mau vào đi!"
Mặc Chiêu tủm tỉm cười, vui vẻ bước tới bên cạnh bàn ngồi xuống.
"Có đệ tử nào như con không, để cho sư phụ đợi một lúc lâu mới mò mặt tới."
Dù có kèm theo tiếng hừ rất nhỏ, ngữ khí giận dữ cũng chẳng được bao nhiêu. Đã lâu lắm rồi không được nghe ngữ khí cằn nhằn quen thuộc, Mặc Chiêu càng cười tươi hơn. Nàng đoạt lấy bình trà từ tay Mặc Vô, bắt chước giọng điệu vừa nghe được:"Để con để con. Nào có sư phụ nào rót trà cho đệ tử như vậy chứ."
Mặc Vô nguýt nàng một cái rồi ngẩng đầu. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy gương mặt trắng bệch của nàng liền hốt hoảng, nhanh như chớp chụp lấy tay nàng bắt mạch. Một lúc sau, lão thở phào buông ra, Mặc Chiêu kịp thời đưa tới một chén trà nịnh nọt:"Sư phụ uống trà... uống chén trà đi đã."
Mặc Vô hớp một ngụm trà, sau đó còn bồi thêm một câu:"Xấu chết đi được."
"Nào có". Mặc Chiêu sờ sờ mặt mình, cảm thấy lâu ngày không gặp, sư phụ so với trước càng độc miệng hơn. Khi nàng mới vào Dược cốc, người một tiếng bảo bối hai tiếng bảo bối, nói là cưng nàng lên trời cũng không ngoa.
"Người cũng thấy đó, con là dùng xe ngựa, cho nên mới tới trễ một chút."
Ý muốn nói, đồ nhi đang bận giả bộ, sư phụ người hợp tác chút đi.
Mặc Vô gật đầu hỏi:"Mấy người kia đâu?"
"Đều chờ ở bên ngoài". Mặc Chiêu đánh ngáp một cái:"Con có chuyện muốn nói riêng với người, cho nên bảo bọn họ chờ ở bên ngoài."
Mặc Vô khẽ "Ừ" một tiếng:"Vừa vặn, ta cũng có chuyện muốn nói riêng với con."
Mặc Chiêu đặt chén trà xuống bàn, trong chớp mắt trở lại bộ dạng nghiêm túc.
"Trước hết dùng cái này đi đã."
Mặc Vô mở chiếc khay bên cạnh, từ trong khay tỏa ra hương thơm ngọt ngào lởn vởn trước đầu mũi Mặc Chiêu. Lão tự tay bưng tới trước mặt nàng, còn cẩn thận đặt lên trên đó một đôi đũa gỗ:"Ta mượn khu bếp của nhà trọ, cũng may chỉ mới trương lên một chút, vẫn còn ăn được."
Bát mỳ vẫn còn nóng, từng sợi mỳ vàng quấn thành từng vòng, từ bên trong tản ra luồng khói mờ ảo. Đúng là sợi mỳ đã hơi trương, nhưng nom vẫn còn rất ngon miệng. Tầm mắt Mặc Chiêu hơi nhòe đi, không nhớ nổi đã bao lâu rồi không được ăn một bát mỳ trường thọ.
"Sao mà người..."
"Là Tiêu Linh nói cho ta biết". Thật ra lão cũng mới biết, nếu biết sớm hơn một chút, có khi có thể khiến nha đầu bớt tủi thân phần nào. Ngay cả sinh thần cũng giấu diếm, nói đi nói lại, Tiêu Linh là một người thông mình, cũng là một người quá mức cẩn thận.
Từ ngày bé, mẫu thân đã không cho nàng tiết lộ sinh thần với bất kỳ ai. Thần Ma đại lục đầy rẫy vu cổ và bùa chú, mẫu thân sợ rằng ngay cả việc tiết lộ ngày sinh tháng đẻ cũng là dấu vết để kẻ ác truy lùng nàng, cho nên đem mọi thứ giấu nhẹm, ngay cả với giáo chúng bản giáo. Từ năm nàng lên năm, bốn năm nàng đều lén lút ăn mỳ trường thọ mẫu thân nấu cho, tính đến giờ cũng đã sáu bảy năm, nàng ngay cả ngày sinh thần của bản thân cũng suýt chút quên mất.
Mặc Chiêu nâng đũa ăn từng vắt mỳ. Nàng chưa từng thấy sư phụ vào bếp, mì nấu ra cũng không phải ngon miệng, nhưng lại khiến lòng nàng như có dòng nước ấm chảy qua. Nàng trầm mặc, vui đến muốn cười, mà tưởng như ngay lập tức có thể rơi nước mắt.
Nha đầu tâm địa thiện lương, chính là dễ bị người ta làm cho cảm động.
Mặc Vô thở dài, đợi Mặc Chiêu ăn xong bát mỳ mới đặt lại vào khay, cẩn thận đóng nắp. Sau đó mới lấy ra một thứ gì đó đẩy tới trước mặt nàng:"Còn đây là quà của Tiêu Linh và Vấn Thiên. Cha con nói với ta, chỉ khi con đủ mười bảy tuổi mới đưa nó cho con."
Một chiếc tráp vuông vắn không có gì kỳ lạ, ngoài việc bên trên được khắc hoa văn ngay chính giữa. Mặc Chiêu trợn tròn mắt:"Mạn đà la."
"Đúng vậy". Mặc Vô đương nhiên biết đây là biểu tượng của ma giáo, còn việc trong cái tráp này chứa thứ gì, đó hoàn toàn là một bí mật.
"Ta không biết cha con đã để lại thứ gì, nhưng y nói chỉ có con mới có thể mở được, cũng là một thứ trợ lực rất lớn."
Ngón tay Mặc Chiêu miết nhẹ trên hoa văn bỉ ngạn đầy ma mị, đã rất lâu không được nhìn thấy hoa văn quen thuộc, thực sự có chút hoài niệm. Nàng lẩm bẩm:"Thật ra con đang nghĩ đến một thứ."
Nàng ngẩng đầu lên hỏi:"Sư phụ, có phải người cũng nghĩ đến không?"
Mặc Vô một lần nữa gật đầu:"Trước đây cha con đưa ta thứ này, ta đã cảm thấy nghi ngờ. A Chiêu, con có lẽ không biết, ma giáo dưới thời Mạc Lượng đã từng hưng thịnh đến mức đứng ngang hàng với Thánh Môn, thậm chí còn lớn đến mức khiến Thánh Môn e dè."
Mạc Lượng là nội tổ phụ của Mặc Chiêu, một người cực kỳ vĩ đại trong mắt giáo chúng, cũng là người phụ thân kính trọng nhất. Lão qua đời khi Mặc Chiêu còn rất nhỏ, ký ức về người tổ phụ này cũng rất mơ hồ. Nàng chỉ mang máng nhớ một người cao lớn hay dùng bộ râu dài bạc trắng cọ vào má nàng, trêu chọc nàng, vừa đau lại vừa ngứa. Ngoài ra không còn ấn tượng gì khác.
Cơ nghiệp trăm ngàn năm gây dựng, sao có thể nói phá là phá.
Thực tâm Mặc Chiêu vô cùng nuối tiếc, nếu ngày đó nàng lớn hơn một chút, hiểu chuyện hơn một chút, có thể thấu đáo kẻ tiểu nhân ám hại, hiện tại đã không phải đau đầu suy đoán mông lung. May mắn phụ thân đã để lại manh mối, cũng coi như con đường này không phải đường cụt.
"Chuyện này để sau hẵng nói."
Mặc Chiêu cẩn thận cất tráp vào ngọc giới, sau đó lấy ra một chiếc hộp gỗ lớn đặt trên mặt bàn, xong xuôi mới cất lời:"Sư phụ, người xem."
Vừa nói vừa mở nắp hộp gỗ, cẩn thận quan sát biểu cảm người trước mặt. Mặc Vô ban đầu là tò mò nhìn qua một lượt, sau khi mọi thứ trở nên rõ ràng, ánh mắt hờ hững của lão sáng hẳn lên, tỉ mỉ ghé thấp đầu quan sát cho thật kỹ. Một người đã từng gặp qua ngàn vạn thảo dược như lão cũng bị mấy thứ trước mặt thu hút sự chú ý. Lão chạm thử vào từng thứ một, ngửi qua hương thơm tinh thuần từ thiên sơn tuyết liên, cuối cùng chỉ thốt ra hai từ:"Là thật."
"Đương nhiên là thật". Mặc Chiêu bật cười:"Con lừa người làm gì chứ."
Mặc Vô nhướng mày:"Từ khi nào cất công sưu tầm mấy thứ này? Chẳng lẽ A Chiêu muốn tặng cho sư phụ sao?"
Mặc Chiêu một tay chống cằm nhìn thẳng vào Mặc Vô, trưng ra bộ mặt không có cảm xúc. Cái nhìn chằm chằm rất nhanh khiến lão bỏ cuộc. So gì không so, lại đi so mặt dày với nha đầu này.
Lão nắm tay ho khan một tiếng:"Nói nghe thử xem."
Mặc Chiêu lúc ấy mới bỏ tay xuống, nghiêm túc nói ra từng chữ:"Sư phụ, con muốn điều chế Hoàn Cốt Đan."
"Hoàn cốt đan?"
"Dạ."
Mặc Chiêu lần lượt chỉ tay vào ba thứ được đặt cạnh nhau trên lớp vải đỏ trong hộp gỗ, một lần nữa lặp lại:"Con liều mạng kiếm những thứ này đều là vì muốn điều chế Hoàn Cốt Đan."
Lần này tới lượt Mặc Vô đăm đăm nhìn Mặc Chiêu. Nàng thở dài, ngoan ngoãn giải thích:"Là vì A Tịch. Nếu có Hoàn Cốt Đan và bộ châm pháp con học được, nhất định có thể giúp huynh ấy chữa khỏi hai chân."
Hai chữ A Tịch lẩn quẩn trong đầu Mặc Vô, trong một thoáng làm hiện lên gương mặt lạnh nhạt không có cảm xúc. Y là đệ tử nội môn đầu tiên mà lão nhận, thế nhưng giữa sư đồ hai người không có nhiều tình cảm. Mặc Vô nhận y là bất đắc dĩ, thật không muốn thân thiết với y quá nhiều. Huống chi sau lưng y là một đại gia tộc với vô vàn bí mật, càng biết nhiều chỉ càng nhận về rắc rối không cần thiết.
Quan hệ giữa Mặc Chiêu và Nhan Tịch tốt đến thế này, thật sự đã nằm ngoài dự đoán của lão.
Phản ứng của Mặc Vô cũng nằm ngoài dự đoán của Mặc Chiêu. Nàng chưa từng nghĩ chuyện mà nàng đề nghị sẽ khiến sư phụ băn khoăn đến nhường này. Xa cách mấy cũng là sư đồ. Mặc Chiêu im lặng ngồi một bên, không hiểu nổi trong đầu Mặc Vô đang nghĩ gì.
"Tiểu Thiên."
Mặc Vô trầm giọng gọi hai tiếng. Một lúc lâu sau, lão mới bắt đầu mở lời:"Con muốn làm gì, ta đều sẽ ủng hộ. Dù sao tính con ta biết, muốn ngăn cũng ngăn không được. Chỉ có điều...."
"Chỉ có điều Nhan Tịch người này, gia tộc sau lưng y không hề đơn giản. Con có nhớ không, ngày trước ngoài Thánh Môn và Ma giáo, còn có một giáo phái nữa cũng đứng ngang hàng."
"Vu tộc..."
Hai từ ngập ngừng trôi tuột khỏi miệng Mặc Chiêu. Nàng đã lờ mờ hiểu được những gì Mặc Vô định nói, ngẩng đầu nhìn lão với ánh mắt pha chút hoảng hốt.
"Đúng là Vu Tộc."
Con ngươi Mặc Vô xoáy sâu vào nàng:"Nhan Tịch chính là người của Vu Tộc. Tiểu Thiên, y đã từng nói với con điều này chưa?"