Trời hửng sáng, bầu không khí yên tĩnh dần được thay bằng sát khí lập lờ tứ phương. Đường lên đỉnh núi dày đặc sương mù, một số kẻ mạo hiểm phớt lờ bóng tối dè dặt leo lên trên, mặc kệ việc chỉ cần sảy chân cũng có thể ngã chết mất xác.
Mặc Chiêu cho rằng không nên, trầm mặc đợi đến khi tia sáng đầu tiên soi rọi xuống, nàng mới cùng với đám người Mục Dung cất bước đầu tiên. Đường đi thì nhỏ, lòng người lại lớn. Người người chen chúc không tránh khỏi tranh chấp, huống hồ, bất kỳ ai cũng hiểu rõ bản thân tới nơi này để đấu đá chém giết, không phải chơi đùa.
Mặc Chiêu dùng hết tốc lực chạy thẳng lên trên, dù sao cũng phải đánh, việc quan trọng trước nhất vẫn là nắm được tuyết liên trong tay. Tổ đội của nàng thực lực khỏi phải bàn tới, kể cả khi Mặc Chiêu chưa động tay, hai người hiếu thắng nhất là Mục Dung và Từ Linh đã chủ động xử lý đám người cản đường, nàng chỉ cần an tâm bảo vệ bản thân. Trong suy nghĩ của Mục Dung, ngoài Tử Linh ra, may ra chỉ có Triệu Tử Khiêm mới cùng nàng chung một đẳng cấp. Triệu Tử Khiêm không biết ăn phải cái gì, từng đao từng đao giống như muốn xả hết bực tức trong lòng.
Trên đường đi Mặc Chiêu mới biết, pháp lực của Lăng Tương thật sự không tốt, thế nhưng không thể ngờ nàng ta lại là một luyện dược sư. Một độc sư, nói đúng hơn. Chứng kiến nàng ta mặt không đổi sắc giết từng người một, trong đầu Mặc Chiêu bỗng hiện lên hình ảnh nữ tử từng co mình run sợ trước nanh vuốt ma thú. Cảm tưởng như còn không phải người trước mặt nàng và người đó còn không phải cùng một người. Hơn nữa, Từ Linh có lẽ đã được Tô Dịch Thành dặn dò từ trước. Nàng ta bảo vệ Lăng Tương vô cùng gắt gao, hầu như không để bất kỳ kẻ lạ mặt nào đến gần.
Người người vì một gốc tuyết liên mà chém giết lẫn nhau, con đường trải băng trắng đã chuyển thành sắc đỏ. Mấy người Mục Dung là hộ pháp của Thánh Môn đã lâu, sớm trở nên quen thuộc với những đệ tử từ các môn phái khác. Vậy nên, những người muốn cản bước bọn họ đều là nhắm đến đám người Mặc Chiêu và hai người Sở Ngân, đặc biệt là Mặc Chiêu, người muốn giết nàng không hề ít.
Đều do nàng từ trên xuống dưới có vẻ yếu ớt nhất, giữa một đám người pháp lực cao cường chẳng khác gì một miếng mồi ngon.
Đương nhiên, miếng mồi này không dễ ăn đến thế. Mỗi lần một đòn tấn công ập tới, Sở Ngân đều nhanh chóng thay Mặc Chiêu cản lại. Không chỉ có Sở Ngân, ngay cả Triệu Tử Khiêm cũng mấy lần giúp nàng diệt thần sát quỷ. Nàng đã từng cứu Triệu Tử Khiêm một lần, y bảo hộ nàng, muốn báo đáp nàng, bằng cách này hay cách khác cũng không phải việc gì kỳ quái. Từ sau khi y đưa nàng từ Thánh Môn trở về, quan hệ hai bên tốt đẹp hơn hẳn. Trừ một vài lần cáu kỉnh không rõ nguyên do, thái độ hòa ái mỗi lần trò chuyện quả là trái ngược với lần đầu gặp mặt.
Nàng hướng y gật đầu cảm tạ, y hiểu ý thay nàng che chắn, hòa hòa hợp hợp, nói không chừng còn giống như bằng hữu lâu năm.
Hai người tạo thành hai lá chắn hai bên, Mặc Chiêu một đường nhàn hạ, thậm chí còn không phải tự tay đấu với người nào, trong đầu nàng lúc này chỉ có duy nhất khóm tuyết liên đang cách nàng trăm trượng.
Trăm trượng không gần không xa, lăng ba bộ pháp không cần giấu diếm, một lần di chuyển có thể lên tới vài chục trượng. Chẳng mấy chốc, đỉnh Thiên Sơn phủ kín mây mù đã ở ngay trước mắt, núi đỡ dưới chân, người người lướt đi như gió thổi tan sương. Thiên Sơn tuyết liên nằm trên đỉnh Thiên Sơn lạnh buốt, bốn bề băng giá cô quạnh, từng khóm hoa treo mình trong tuyết, sắc vàng nhợt nhạt dường như còn nở rộ hơn bất kỳ khóm mẫu đơn yêu kiều nào khác.
Hai mắt Mặc Chiêu sáng rỡ, chạy như bay tới mục tiêu trước mặt. Khi chỉ còn cách một khoảng nhỏ, nàng giật mình, đột ngột nghiêng người tránh sang một bên, vì băng tuyết trơn trượt, nàng phải mất một lúc mới đứng vững.
Nhìn hỏa diễm vừa làm tan một góc băng, gương mặt Mặc Chiêu lập tức sa sầm.
Người vừa ra tay là Từ Linh.
Hỏa diễm từ sau lưng phóng tới, một đòn ám sát không thành, nàng ta cười nhạt, chuẩn bị ra một đòn tiếp nối. Đúng như Mặc Chiêu dự đoán, đám người này còn lâu mới để nàng tự do giành lấy tuyết liên. Vốn là cùng một đội ngũ, cuối cùng lại trở mặt tàn sát. Triệu Tử Khiêm bị Mục Dung bám sát, Mặc Chiêu bị Từ Linh quấn quýt không buông, chỉ có mình Trực Dương ở giữa không biết phải làm sao. Mặc Chiêu bình tĩnh đỡ lấy từng đòn tấn công của Từ Linh, hỏa diễm đen tuyền trên tay nuốt gọn lấy hỏa diễm do nàng ta phóng tới, hoàn toàn coi bản mặt không thể tin trước mặt là không khí.
Trong lúc giao đấu, Mặc Chiêu bỗng phát hiện Lăng Tương không biết từ lúc nào đã lên tới đỉnh núi, đang định thừa cơ hái mất tuyết liên. Người này nhỏ nhắn, nhưng từng bước lẩn nhanh như chuột.
Nàng lạnh lùng thu lại băng phách, hai ngón trỏ chặp lại, tất cả vốn hướng về Từ Linh, giờ này toàn bộ chuyển sang một hướng khác.
Không thể ngờ, Sở Diêm không biết từ đâu nhào đến, nhanh như chớp ôm nàng ta ra xa, hoàn hảo tránh khỏi băng phách một tay Mặc Chiêu phóng ra.
Mặc Chiêu trợn trừng mắt, không thể tin nổi những gì vừa nhìn thấy.
Nàng không định giết nàng ta, chỉ định cản nàng ta lại.
Mặc Chiêu thật sự sững sờ. Lưng hông khắp người đều là sơ hở. Từ Linh tận dụng cơ hội, trong tay hỏa diễm ném thẳng về phía Mặc Chiêu không một chút do dự.
Tới lượt một người khác đẩy nàng sang một bên, thay nàng gánh trọn một đòn.
"Triệu Tử Khiêm!"
Mặc Chiêu hốt hoảng đỡ lấy người nằm trên đất, y phục bên ngoài ẩm ướt do băng tuyết tan chảy. Từ Linh muốn nàng tàn phế, hỏa diễm trong tay đã dùng tới tám phần thực lực. Nếu không phải Triệu Tử Khiêm lanh lẹ dùng kiếm chắn bớt, có khi hỏa diễm đó đã đem một phần thân thể y hủy mất.
Lần này, thực sự đã khiến Mặc Chiêu nổi điên.
Từ trong tay nàng xuất hiện một dây leo màu đen tuyền, nhanh như chớp quấn chặt lấy cổ Từ Linh. Cả người nàng ta bị nâng lên cao, cổ siết chặt, gần như không thở nổi. Mỗi lần khi nàng ta chuẩn bị tắc thở, Mặc Chiêu lại quăng ả sang một bên, sau đó dây leo phóng tới, từ đầu tới cuối lặp lại một lần nữa.
Mặc Chiêu không giết nàng ta, mà cho nàng ta hưởng thụ cảm giác sống không bằng chết.
"Ngươi làm cái quái gì vậy!"
Mục Dung dĩ nhiên không yên đứng một chỗ chứng kiến cảnh này, tiếng nàng ta rít lên hòa với tiếng gió xé bên tai Mặc Chiêu. Hai tay nàng ta không rảnh rỗi, mộc nguyên tố hóa thành từng mảnh lá sắc bén bay thẳng về phía nàng.
Chỉ là một ma đạo sư mà thôi, Mặc Chiêu không để tâm vươn tay, dễ dàng hóa giải.
Nàng quăng Từ Linh xuống đất, sau đó mới nhìn sang Mục Dung:"Không muốn chết thì đứng yên một chỗ."
Không khó để nhận ra Mục Dung không phải là đối thủ của Mặc Chiêu. Mặt nàng ta tái đi, thật sự ngoan ngoãn đứng yên một chỗ không động đậy.
Ngay từ đầu, Mặc Chiêu không có ý định giết Mục Dung hay Từ Linh, là hai người họ tấn công nàng trước. Triệu Tử Khiêm vì nàng mà bị thương, riêng việc này đã đủ khiến Mặc Chiêu giận tới sôi gan. Chỉ trừng phạt thế này đã là quá mức nhẹ nhàng.
"Mặc Chiêu."
Giọng nói quen thuộc vang lên phía sau, Mặc Chiêu quay đầu, toàn bộ hồn lực đều thu lại. Một người mà mới nãy chỉ một cái nhíu mày đã đủ khiến ba người Từ Linh sợ run, giờ này ba bước thành hai bước chạy về phía người vừa cất tiếng. Vừa đỡ y ngồi dậy vừa sốt sắng hỏi:"Ngươi không sao chứ?"
"Không sao". Triệu Tử Khiêm một tay chống xuống đất, một tay ấn chặt vào nơi bị thương. Y nhìn nàng nói nhỏ:"Đừng giết nàng ta."
Mặc Chiêu nhíu nhẹ mày không đáp, nâng cao viên đan dược trong tay:"Uống đi."
Triệu Tử Khiêm cố chấp lặp lại:"Đừng giết nàng ta, cũng đừng làm khó Lăng Tương. Tô Dịch Thành sẽ không để cho ngươi yên."
Triệu Tử Khiêm không nhắc tới Lăng Tương, Mặc Chiêu cũng vì vết thương của y mà suýt chút quên mất chuyện vừa rồi. Nàng nhân lúc y mở miệng, cầm Ngọc Hoàn đan nhét thẳng vào miệng y.
Triệu Tử Khiêm lúng túng nuốt xuống, không vui trừng mắt nhìn nàng.
"Trừng cái gì trừng!". Mặc Chiêu quát lại:"Ngươi là đá sao, để máu chảy thế này. Ta đâu phải không biết mấy điều cơ bản ấy."
Nàng vừa nói vừa xé mảnh vải dài trên vạt áo, định vòng tay giúp y băng bó vết thương. Đúng lúc một bàn tay vươn ra trước, Sở Ngân quỳ một gối, đón lấy mảnh vải trên tay nàng, nói khẽ:"Để ta."
Mặc Chiêu gật đầu dịch sang một bên. Nàng bản chất vẫn là nữ tử, đụng chạm da thịt dù sao cũng không tiện. Trong lúc chờ đợi, Mặc Chiêu từ trong người lấy ra hộp gỗ tử đàn đã được chuẩn bị sẵn, cẩn thận từng tý đào lớp băng tuyết xung quanh, sau đó mới thu về đóa Thiên Sơn tuyết liên chỉ vừa mới chớm nở.
Từng động tác đều chầm chậm từ tốn, trên đỉnh núi lúc này không chỉ có một mình Mặc Chiêu, cũng không phải chỉ có duy nhất chín đệ tử từ Thánh Nhật Thánh Môn, thế nhưng không một ai đến cản nàng lại, dù cho bảo vật đã ở ngay trước mắt. Chẳng ai muốn bị dây leo quấn cổ, chịu cảnh quăng quật khắp nơi như một con chim giãy chết.
Mặc Chiêu đóng nắp hộp gỗ trong tay, nhìn một vòng người đứng dàn trải trước mặt, không nhịn được cười nhẹ:"Ta chờ lâu như vậy. Mấy người cuối cùng cũng xuất hiện rồi nhỉ?"
Người từ môn phái khác dè chừng Mặc Chiêu, chỉ có mấy kẻ từ Nguyệt Thánh Thánh Môn cuối cùng cũng xuất hiện, lúc trước không nhúng tay chẳng qua đang chờ đợi chín người Mặc Chiêu tàn sát, đứng một chỗ làm ngư ông đắc lợi.
Tám người bao quanh, ai nấy nhìn nàng như sói đói. Trực Dương nhanh chóng hiểu ra ý đồ của đám người này, chân bước lùi lại vài bước:"Đỗ Nhị, chúng ta cùng một nơi tới. Người đến trước lấy trước, không cần thiết phải tàn sát lẫn nhau."
"Người đến trước lấy trước. Nhưng người trụ lại mới là người thắng cuộc". Đỗ Nhị cười nói:"Trực Dương, ngươi không thể ích kỷ như thế được. Một gốc tuyết liên quý giá, mọi người đều có cơ hội tranh giành."
Thà rằng để Mặc Chiêu mang về cho Tô Dịch Thành còn hơn để đám đệ tử của Lý Tư lấy mất. Mục Dung và Từ Linh đều hiểu rõ điều này, chỉ trong một chớp mắt, hai nàng ta đứng quay lưng về phía Mặc Chiêu, hồn lực cuồn cuộn huy động tỏ rõ lập trường.
Mặc Chiêu cười nhẹ:"Thật đúng là đệ tử ngoan."
Mấy đệ tử từ các môn phái nhỏ đứng ở khoảng cách rất xa, việc duy nhất có thể làm là yên lặng quan sát. Ở Đông Phong quốc, ngoại trừ Hoàng Tộc, không có một môn phái nào có khả năng ngang hàng với Thánh Môn, Thiên Sơn tuyết liên dù có quý giá hơn nữa cũng không thể cùng Thánh Môn gây thù. Các trưởng lão môn phái cử họ tới đây suy cho cùng chỉ vì ôm hi vọng rằng Thánh Môn sẽ không có mặt. Đệ tử của Tô Dịch Thành và Lý Tư đều ở đây, chẳng còn lý do nào để tiến đến tranh giành.
Khi mà giữa hai bên đang nồng nặc sát khí, một nhóm người không biết từ đâu xuất hiện, cả năm người mặc y phục đen che kín mặt mũi. Sự hiện diện đột ngột thu hút sự chú ý của đám người Mục Dung và Đỗ Nhị, nhất là khi sát khí xung quanh đám người áo đen còn nặng hơn bọn họ, lai giả bất thiện, nhìn qua cũng biết không có ý tốt.
Mặc Chiêu nhíu mày:"Các người là ai?"
Một đám người lạ mặt xuất hiện ngay tức khắc đảo lộn thế cục. Mục Dung tức giận gắt lên:"Các ngươi rốt cuộc là ai? Xưng tên đi!"
Một lũ người như thể người câm, ngay cả một từ cũng không nói. Năm người không màng đến Mục Dung hay đám người Đỗ Nhị, dưới chân thoăn thoắt chạy đến, sát ý tuôn trào hướng về một phía, mà hướng đi kia, đúng là Mặc Chiêu với tuyết liên trên tay.
Muốn cướp lấy tuyết liên?
Mục Dung cả kinh, mộc thuật trong tay vội vàng đánh tới. Từ Linh huy động hỏa diễm, ba khối lửa to lơ lửng ngay bên cạnh, sau khi nàng ta hô một tiếng, nhất tề bay về hướng đám người áo đen. Chỉ trách, năm người vừa tới đều pháp lực cao cường, không hề bị mấy chiêu của Mục Dung kìm chân.
Từ trong tay Mặc Chiêu cũng xuất ra hỏa diễm, nhưng người áo đen đi đầu chỉ cần vung tay cũng có thể hóa giải. Không chỉ Mục Dung, Từ Linh hay đám người Đỗ Nhị đã từng chứng kiến năng lực của Mặc Chiêu, ngay cả trên mặt Mặc Chiêu cũng là vẻ sững sờ hằn rõ.
Uy áp đè nặng xuống khiến cả người Mặc Chiêu run run, người áo đen đã ở trong gang tấc, nàng ôm chặt hộp gỗ trong lòng, lùi về sau hai bước. Sở Ngân đỡ lấy Triệu Tử Khiêm, nàng không thể ném tuyết liên cho y thêm gánh nặng.
Dây leo từ trong tay Mục Dung phi vụt ra quấn lấy kẻ áo đen cầm đầu. Nàng ta hét lên:"Mặc Chiêu, chạy mau!"
Mặc Chiêu lùi lại thêm hai bước.
"A Chiêu!"
Mặc Chiêu nghiêng đầu nhìn sang. Sở Diêm vừa hét lên, vươn hai tay về phía nàng. Nàng mím môi nhìn y, chỉ một giây chững lại, nàng siết chặt hộp gỗ trong tay, quay đầu chạy đi, bỏ lại sau lưng ánh mắt hụt hẫng tột cùng.
Người áo đen chỉ dùng tay đã cắt đứt dây leo quấn thân, phi thân đuổi theo Mặc Chiêu, để bốn người xử lý đám người còn lại. Mục Dung, Từ Linh và Trực Dương không chặn đường được y, phải liên hợp đấu với bốn người còn lại. Lăng Tương định đuổi theo Mặc Chiêu, Sở Diêm nhanh tay kéo nàng ta, lạnh giọng quát khẽ:"Ngươi ở lại."
Sau đó cả người phi vụt đi.
Hai người kia chạy tới đỉnh Phiêu Miểu thấp hơn Thiên Sơn một bậc. Phiêu Miểu Phong Sơn sương mù ôm ấp quanh người, đứng từ xa không thể thấy rõ mặt mũi. Khi Sở Diêm hạ người xuống, người vốn bị uy hiếp là Mặc Chiêu lạnh nhạt đứng một chỗ, còn người truy đuổi nàng ở ngay trước mặt, ngoan ngoãn quỳ một gối.
Mặc Chiêu đưa hộp gỗ trong tay cho y:"Ngươi vất vả rồi. Trở về đi."
Sở Diêm từ từ tiến lại gần, y lẽ ra nên lo lắng đến điên, nhưng lại không có một chút cảm giác bất an nào. A Thành đã từng là thuộc hạ của y, kể cả có đeo khăn che mặt đi nữa, y vẫn có thể nhận ra từng người một. Quan trọng nhất, nếu như Mặc Chiêu thật sự gặp nguy hiểm, không có chuyện Sở Ngân vì bảo hộ Triệu Tử Khiêm mà ngồi yên một chỗ. Mạng sống của Triệu Tử Khiêm đối với y không hề có ý nghĩa, một chút cũng không.
Quanh đi quẩn lại, màn sương mù dày đặc này cũng chỉ để che mắt mọi người.
A Thành cẩn thận cất hộp gỗ vào trong ngực. Y nhìn thấy Sở Diêm liền cung kính cúi người:"Công tử."
Sở Diêm phất tay, A Thành hiểu ý, men theo một đường chạy biến đi. Y và Sở Ngân công tử cần phối hợp thêm một màn nữa, tuyệt đối không thể để lại sơ sót.
Hai người Mặc Chiêu đứng cách nhau không gần không xa, giữa một màn sương trắng xóa tầm mắt, bóng dáng trước mặt mờ mờ không thực, dường như chỉ là ảo ảnh nương theo sương tới. Sở Diêm nhìn nàng không rõ, còn nàng không thèm nhìn lấy y một lần.
Khoảnh khắc hai người lướt qua nhau, Sở Diêm bất chợt giữ tay nàng lại.
"Tại sao lúc đó không chuyển tuyết liên sang cho ta?"
Mặc Chiêu rút tay trở về:"Đi thôi."
Lời đã dứt, nàng vẫn tiếp tục bước về phía trước. Khoảng cách ngày càng xa một lần nữa dội lại cảm giác uất ức bức bối đè nén suốt một thời gian dài. Sở Diêm siết chặt nắm tay, hét lên với bóng lưng trước mặt.
"Mạc Thiên Di, ta hỏi nàng một câu!"
Ba từ này rốt cuộc níu chân Mặc Chiêu. Cả người nàng khựng lại, nhưng vẫn không quay đầu.
"Ta một lòng với nàng, nhưng còn nàng thì sao, đã từng tin tưởng ta chút nào hay chưa?"
Trên đỉnh Thiên Sơn lạnh giá, lòng đố kỵ không bị đóng băng, hơn nữa còn như hỏa diễm dưới mười tám tầng địa ngục, thổi bùng lên ác tâm xấu xí ẩn sâu trong lòng người. Mặc Chiêu quay người, nhìn người mà mình luôn coi là sinh mệnh, không thể làm gì khác ngoài việc nở một nụ cười buồn.
Xung quanh là gió lạnh rét buốt, lạnh thấm vào trong lòng.
Nàng gằn rõ từng tiếng.
"Huynh có biết vì sao ta nửa lời cũng không hỏi? Bởi vì ta nghĩ, chỉ một Lăng Tương mà thôi, vốn không đủ để khiến tình cảm của chúng ta nảy sinh khúc mắc."