Có những lời chưa kịp nói ra, đã vội vàng rơi rụng vào trong gió…
Lửa được nhóm lên, Gia Luật Tà cùng Cố Tích Triều ngồi vây quanh đống lửa, giữa đêm khuya nhất thời vẫn cảm thấy ấm áp.
Ánh lửa ánh lên trên gương mặt Cố Tích Triều, làm cho làn da trắng nõn như ngọc nhưng lạnh lùng sắc sảo như băng cũng thêm vài phần hòa ái, Gia Luật Tà nhìn y một lúc lâu, đột nhiên nhẹ nhàng thở dài nói.
“Nếu ngươi là nữ nhân chỉ sợ sớm đã là hồng nhan hoạ thủy, nghiêng nước nghiêng thành.” Trong giọng nói Gia Luật mang theo mấy phần trêu chọc, “Cho dù ngươi là thân nam nhi, nhưng vẫn đủ mị lực khiến người khác say đắm, một người vừa có tài có sắc như ngươi, không bằng theo ta trở về làm tướng quân phu nhân danh giá, ngươi nghĩ thế nào?”
Cố Tích Triều trong mắt phát ra sát khí sát khí, Thần Khốc Tiểu Phủ lập tức vung lên.
Gia Luật chụp lấy tay y, tà tà cười: “Ta chỉ nói giỡn thôi, đừng nóng như thế chứ. Khuyết điểm của ngươi chính là tính tình quá xấu, khó trách đến bây giờ cũng không có ai dám rước ngươi.”
Thấy sát ý trong mắt Cố Tích Triều càng lúc càng sâu, Gia Luật Tà thầm than một tiếng chuẩn bị đón tiếp tiểu phủ.
Đột nhiên, sát khí trong mắt Cố Tích Triều biến mất, y phất tay áo đứng lên, thản nhiên nói: “Sáng mai chúng ta tìm đường đi lên, như vậy mỗi người một ngả.”
“Ngươi nói cái gì?” Gia Luật Tà gấp gáp hỏi dồn, “Không phải ngươi đã nói muốn cùng ta quay về Liêu quốc sao?”
Cố Tích Triều thần sắc lạnh lùng thậm chí không thèm quay đầu nhìn về phía hắn: “Khi đó ta nói muốn cùng ngươi quay về Liêu quốc là muốn tìm ra hung thủ đã giá họa cho ta. Hiện tại ngươi đã nhận tội, ta vì cái gì còn phải đi theo ngươi trở về Liêu quốc?”
“Bởi vì, bởi vì…” Gia Luật Tà mở miệng ấp úng nhưng không cách nào nói nên lời.
Cố Tích Triều liếc mắt: “Ta có thể trở về tiếp tục những ngày tháng thái bình của ta, Gia Luật tướng quân ngươi lại không giống như vậy. Tiền đồ hung hiểm, ngày khác rơi vào tình huống này chưa chắc đã có người đứng ra cứu ngươi.”
Gia Luật Tà biến sắc: “Ý ngươi nói, những kẻ hôm nay muốn đưa chúng ta vào chỗ chết không phải người Tống?”
Cố Tích Triều cười lắc đầu, ngữ khí tràn đầy vẻ châm chọc: “Uổng cho tướng quân thông minh một đời mà chuyện nhỏ như vậy đến bây giờ mới nhận ra, Liêu quốc định ra thời hạn ba ngày, bảo rằng Tống triều nếu không thể giao ra ta thì sẽ khởi binh sát phạt, tên hoàng đế tham sống sợ chết đó sợ nhất là chiến tranh, vì thế nếu là người Tống đặt chốt mai phục thì sẽ muốn bắt sống, sau đó cùng Liêu quốc điều đình.” Y cười nhạt: “Mà nay trận phục kích này lại muốn giết chết chúng ta.”
Gia Luật Tà sắc mặt trở nên ngưng trọng, hắn chậm rãi nắm chặt bàn tay, yên lặng nhìn về phía Cố Tích Triều chờ y nói tiếp.
“Ta Cố Tích Triều nói cho cùng chỉ là loại giang hồ thảo mãng, tính ra mạng ra cũng không đáng giá mấy đồng tiền.” Cố Tích Triều thản nhiên cười “Nhưng Gia Luật tướng quân đây lại không như thế, ngươi chẳng những quyền cao chức trọng lại có thái hậu sủng ái sau lưng, chỉ sợ là đã có không ít người xem ngươi là cái đinh trong mắt, giết ngươi sớm chừng nào thì tốt chừng ấy thôi.”
Anh mắt y nhìn về phía Gia Luật Tà mang theo ý vị thâm trường: “Mà kẻ đó…nói không chừng là Liêu đế chăng?”
Nghe được câu cuối cùng này, Gia Luật Tà hai đấm nắm chặt, trên người hắn tỏa ra một loại áp lực vô cùng khủng khiếp
Khi Thích Thiếu Thương đi vào Lạc Hà sơn, trăng đã lên cao, ánh sáng bao trùm toàn bộ dãy núi.
Hắn nhìn thấy một con đường nhỏ gặp ghềnh uốn lượn giữa hai dãy núi, dưới ánh trăng mờ ảo lại âm u như một bóng ma. Các phía đều là vách đá dựng đứng, phía bên cạnh còn là vực sâu nguy hiểm trùng trùng.
Thích Thiếu Thương chuyển nhanh đầu ngựa, nhìn phía sơn đạo, chần chờ một lúc nhưng vẫn liều mạng tiến vào.