Edit: Tuyết Lâm
Rừng cây bên kia truyền đến tiếng cười của Gia Luật Tà, Cố Tích Triều định thần rồi xoay người lại. Chỉ thấy Gia Luật Tà một tay ôm bó củi to, một tay mang theo một con thỏ mập mạp béo tròn, khuôn mặt vui vẻ hướng y đi tới.
Giữa khuya.
Tiểu Yêu đang ở trong trướng trầm tư đối diện với đống công văn, Tức Hồng Lệ thấy thế liền nhẹ nhàng đi đến phía sau hắn, phủ thêm cho hắn một cái áo choàng: “Đêm đã khuya, cẩn thận coi chừng bị cảm.”
Tiểu Yêu quay đầu lại, dịu dàng cầm lấy tay nàng: “Hồng Lệ, nàng mới vừa mang thai, sức khỏe còn yếu lại phải theo ta hành quân, thật sự vất vả cho nàng quá.”
Ánh nến lay động ánh lên nụ cười yếu ớt của mỹ nhân, hoàn mỹ đến mức khiến lòng người rung động: “Lấy chồng theo chồng, ta đã gả cho chàng thì dù bất luận nơi nào ta cũng bằng lòng cùng chàng đi tiếp.”
Có được một người vợ hiền lương thế này, bậc trượng phu còn gì cầu mong nữa. Tiểu Yêu trong lòng thở dài, không khỏi nhớ tới Thích Thiếu Thương. Lúc trước nếu không phải Thích Thiếu Thương chủ động buông tay thì chỉ sợ rằng muốn Hồng Lệ làm thê tử có thể sẽ không đến lượt hắn.
Đang suy tư thì chợt nghe bên ngoài có một trận tiếng động lớn xôn xao. Sau đó, binh lính đang gác ngoài trướng còn chưa kịp bẩm báo thì đã thấy một thân ảnh uy phong nhưng mang theo nét hoang dã của sư tử đang cuồng nộ bất chấp tất cả dùng tốc độ nhanh nhất vọt vào, tóc tai tán loạn, ánh mắt sung huyết, không ai khác chính là Thích Thiếu Thương.
Tiểu Yêu cùng Hồng Lệ giật nảy mình, còn chưa kịp mở miệng thì Thích Thiếu Thương đã tiến đến tóm chặt vạt áo của hắn, âm thanh bi thống hỏi: “Cố Tích Triều đang ở nơi nào?”
Tiểu Yêu sắc mặt trầm xuống, đẩy tay Thích Thiếu Thương ra tức giận nói: “Ta còn chưa hỏi ngươi, Gia Cát tiên sinh bắt ta chờ đợi rồi lại chờ đợi ở đây đã muốn một ngày một đêm, đừng nói Gia Luật Tà cùng Cố Tích Triều, mà ngay cả bóng dáng của một tên Liêu binh ta cũng đều không thấy, đây là vì sao?”
Hồng Lệ thấy Thích Thiếu Thương cả người tái nhợt, mệt mỏi yếu ớt, biết hắn đã dụng sức quá độ, bèn vội nói vài câu với Tiểu Yêu: “Chàng bình tĩnh một chút, nghe Thiếu Thương nói hết đi.”
Lúc này trái lại Thích Thiếu Thương lại không biết nói sao, trong tâm hắn trầm xuống, một lúc sau mới cất tiếng hỏi Tiểu Yêu: “Đường đi Liêu quốc chỉ có mỗi con đường này sao?”
“Đương nhiên.” Tiểu Yêu mới vừa nói xong, gương mặt hắn đột nhiên biến sắc, “Ta nhớ ra rồi, phía bên kia còn có một con đường nhỏ, đi thông qua Lạc Hà sơn.”
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy trước mắt tiếng gió xẹt qua, Thích Thiếu Thương người đã lao ra, một phen đoạt lấy chiến mã ở phía trước trướng, xoay người nhảy lên rồi dùng tốc độ nhanh nhất đi đến nơi hắn cần đến.
“Ê ê, đó là ngựa của ta mà!” Tiểu Yêu ở phía sau dậm chân hô to, bị Hồng Lệ giữ chặt nhìn hắn lắc đầu: “Để huynh ấy đi đi.”
Tiểu Yêu nhìn về phía Hồng Lệ ai oán nói: “Hắn đối với nàng thậm chí không thèm dùng một cái liếc mắt, nàng không cảm thấy tức giận sao?”
Hồng Lệ sắc mặt buồn bã, nhưng sau đó rất nhanh lại nhìn hắn mỉm cười: “Nhiều năm như vậy, ta cũng đã không còn luyến tiếc gì rồi. Hiện tại có chàng bồi ở bên cạnh ta, ta cảm thấy thực sự rất hạnh phúc.”
Tiểu Yêu cảm động nắm lấy tay Hồng Lệ, vừa định nói gì đó đột nhiên lại sực nhớ ra: “Ta quên nhắc Thích Thiếu Thương, Lạc Hà sơn địa hình cực kỳ hiểm trở, nửa bước cũng là vạn phần khó khăn, nếu không cẩn thận sẽ trượt chân rớt xuống vực sâu vạn trượng.”
“Vậy chàng đứng đây làm gì!” Hồng Lệ buông tay hắn ra vẻ mặt lo lắng không ngừng hối thúc, “Còn không mau lấy ngựa đuổi theo báo cho huynh ấy biết!”
Nàng quả nhiên vẫn là không bỏ xuống được, Tiểu Yêu trong lòng nói thầm, thế nhưng vẫn bảo người lập tức dắt tới hai con khoái mã, hắn cùng Hồng Lệ leo lên ngựa nhanh chóng phi về phía Lạc Hà sơn.