Lúc này, trong bụi cỏ ven đường có một thanh âm nho nhỏ hướng hắn hô: “Nè người kia, phía trước nguy hiểm, không muốn chết thì đừng đi vào.”
Thanh âm thực quen tai, Thích Thiếu Thương quay đầu nhìn về phía đó, chỉ thấy theo trong bụi cỏ thò ra một cái đầu, nhìn kỹ lại thì đúng là tiểu Thất.
Tiểu Thất, mê dược, Vân Lai khách điếm. Thích Thiếu Thương trong đầu lập tức nhớ ra mấy chuyện. Hắn từ trên lưng ngựa nhảy xuống, đi đến một phen nắm lấy cổ áo tiểu Thất rồi xách hắn lên.
Ánh trăng chiếu sáng từng đường nét trên gương mặt Thích Thiếu Thương, chỉ thấy hắn hai mắt sung huyết, vẻ mặt cuồng loạn, tiểu Thất trong lòng âm thầm kêu khổ, người tốt thật đúng là làm không được, vừa định tỏ chút thiện tâm, liền lại gặp phải một tên ôn thần.
“Đại hiệp tha mạng, tiểu nhân đều là bị ép buộc cả…” Tiểu Thất sợ tới mức cả người phát run, nhanh chóng tìm đường cứu vớt cho cái mạng nhỏ bé.
Thích Thiếu Thương không nghe hắn nói mà chỉ hỏi lại một câu: “Ngươi biết Cố Tích Triều ở nơi nào không?”
Tiểu Thất thở phào nhẹ nhõm rồi chỉ chỉ vào trong bụi cỏ. Thích Thiếu Thương buông hắn ra, hai tay đẩy bụi cỏ, liền nhìn thấy Minh nhi đang núp bên trong nước mắt đầm đìa.
“Tích Triều ca ca đã rơi xuống huyền nhai bên đó…” Minh nhi một tay chỉ vào vách núi cách đó không xa, âm thanh khàn đục, khóc đến mức khóc cũng không thành tiếng.
Biểu tình trên mặt Thích Thiếu Thương hệt như bị sét đánh trúng, nháy mắt không còn chút sinh khí nào.
Tiểu Thất liếc mắt nhìn Thích Thiếu Thương, lại nhìn về phía Minh nhi dò xét, hắn bất đắc dĩ nhìn trời mà không biết nói sao.
Đột nhiên, hắn thấy Thích Thiếu Thương đi đến vách núi bên kia, trầm mặc chăm chú nhìn thật lâu, sau đó thân hình hơi động, tư thế muốn thả người xuống để chết cùng với người kia.
A… Hắn còn chưa kịp kêu lên tiếng thì đã nghe một trận vó ngựa dồn dập từ phía xa xa, nhưng trong giây lát đã xuất hiện trước mắt. Lập tức một nam một nữ, đồng thời phi thân lên bắt lấy hai cánh tay của Thích Thiếu Thương, đưa hắn kéo lại trong gang tấc.
“Thích Thiếu Thương, ngươi điên rồi sao!” Tiểu Yêu hét lớn vào tai hắn, “Đây là vực sâu vạn trượng, dù cho ngươi là người có võ công cao cường, té xuống dưới không chết cũng bị thương. Hiện tại nội lực ngươi lại tiêu hao hết, nhảy xuống dưới chẳng khác nào muốn tự sát đi!”
Thích Thiếu Thương trên mặt không lộ ra được cảm xúc, cước bộ hắn loạng choạng, không nói không rằng đứng dậy muốn tìm đường thông xuống đáy vực bên dưới.
“Hồng Lệ, nàng nói gì với tên điên đó đi!.” Tiểu Yêu tức giận nhìn về phía Tức Hồng Lệ, đã thấy trong mắt nàng ngấn đầy lệ quang. Tức Hồng Lệ nhẹ nhàng đi đến phía sau lưng Thích Thiếu Thương, lặng lẽ nhìn hắn xuất ra một chưởng. Thích Thiếu Thương hơi lảo đảo rồi té trên mặt đất bất tỉnh.
“Dẫn huynh ấy quay về doanh trại đi, huynh ấy đã mệt lắm rồi, nên nghỉ ngơi một chút.” Tức Hồng Lệ quay đầu nói với Tiểu Yêu, lại nhìn tiểu Thất cùng Minh nhi liếc mắt một cái, “Hai đứa trẻ này cũng mang về luôn một thể, xem ra bọn nó cũng bị dọa không ít rồi.”
Minh nhi vừa định kháng nghị thì đã lập tức bị tiểu Thất đưa tay bịt mồm. Nàng hung hăng cắn hắn một cái, tiểu Thất oai oái kêu lên rồi nhanh chóng buông lỏng tay ra.
Tức Hồng Lệ cùng Tiểu Yêu nghe được tiếng kêu liền xoay người lại. Minh nhi một bên lui về phía sau một bên lớn tiếng nói: “Tích Triều ca ca không có chết, ta muốn ở chỗ này chờ huynh ấy về, huynh ấy nhất định sẽ trở về!”
Dưới ánh trăng, Tức Hồng Lệ thấy biểu tình quật cường trên gương mặt tràn đầy nước mắt của Minh nhi, trước mắt nàng hiện lên gương mặt ngày ấy của Vãn Tình, không khỏi cảm thấy trong lòng đau xót.
Nàng phóng ngựa đi qua, hướng Minh nhi vươn tay: “Đi thôi. Bất luận y sống hay chết, Tích Triều ca ca của ngươi cũng sẽ không trở về.”
Minh nhi lặng nhìn Tức Hồng Lệ, đột nhiên hiểu ra. Thoảng trong gió lạnh, nàng cúi đầu, chậm rãi nắm lấy cánh tay đang đưa ra phía trước.
Trăng dần tàn, trời sao lấp lánh.