Cất tờ giấy vào bên trong phong bao, Thiên Nguyệt thẫn thờ bước ra khỏi quán. Cô ban đầu chỉ nghĩ rằng Tần Phương cho dù có ác độc, thì cũng chỉ ác với mình cô, bởi vì cô là người nắm giữ mọi quyền lợi sau khi cha mẹ cô chết đi.
Cô nghĩ rằng Tần Phương bởi vì thấy gia sản chói mắt nên kiếp trước mới ép cô đến đường cùng như vậy để cướp đoạt tài sản, đến khi chết đi sống lại một đời, hóa ra cô vẫn chỉ là một người ngây thơ đến như vậy à? Ngây thơ đến mức chỉ cần nhìn thấy họ đối xử tốt với Tiểu Bảo một chút cô liền nghĩ tâm tính họ tốt đẹp...
Nhưng vì sao một con người lại có thể độc ác đến mức gián tiếp giết chị gái ruột của mình như vậy chứ? Cô không hiểu, thật sự không hiểu?
Cô sống trong sự bao bọc yêu thương của cha mẹ, cho dù hai người ấy đã hoàn toàn rời khỏi cô từ rất lâu về trước, nhưng trái tim lương thiện cùng với những lời dạy bảo của họ vẫn luôn đi theo cô trong hai kiếp đời như vậy. Tuy nhiên, sau hôm nay, cô bắt đầu hoài nghi có nên tiếp tục dùng trái tim lương thiện của mình bao che cho sai đối tượng nữa không?
Bọn họ, thật sự không đáng để cứu vớt như vậy, rất không đáng.
...
Phó Thành Dương chẳng mấy khi được về sớm, còn định chạy thật nhanh lên xem cô gái nhỏ hôm nay làm gì. Lại không ngờ nhìn thấy một màn cô ngồi dưới ghế đá, cúi gập đầu xuống như một đứa nhỏ bị bỏ rơi. Khoảng khắc ấy, làm tim của hắn nhói lên một cái, đã từ rất lâu rồi, trong vô thức, chỉ cần cô khóc, giác quan của hắn như bị khuếch đại lên vô cùng. Cô đau lòng, hắn cũng theo đó mà trái tim âm ỉ.
Hắn nhẹ nhàng bước đến, ngồi bên cạnh cô, không nói một lời nào. Chỉ đơn giản là ngồi như vậy, chăm chú nhìn lên bầu trời ban chiều. Ánh hoàng hôn rực đỏ khắp một vùng trời, nhuộm một bầu trời xanh trong thành màu vàng cam vô cùng thơ mộng.
Thật lâu, thật lâu sau, Thiên Nguyệt mới từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt tuy đã không còn rơi nước mắt, nhưng nhìn những giọt nước vẫn còn đọng lại hai bên má cùng với tiếng sụt sùi cũng đủ biết cô đã khóc được rất lâu.
"Anh nói xem, cùng là con người với nhau, vì sao lại con người ta lại có thể tàn ác như vậy chứ?"
Có phải hay không như bao người đã nói, đồng tiền làm mờ con mắt? Nhưng sức mạnh của quyền lực, của tiền tài danh vọng thật sự đáng giá hơn tình thân luôn sao?
"Bởi vì bọn họ không hiểu được nguyên căn của cuộc đời. Bọn họ không phải đang sống, mà chẳng qua chỉ là đang tồn tại mà thôi. Tồn tại theo cách thức tồi tàn nhất, bị bóng đêm bao phủ, không tìm được ánh sáng ở nơi đâu." - Phó Thành Dương lúc này mới quay lại nhìn cô, chậm rãi đáp.
"Phó Thành Dương, anh hiểu biết nhiều, anh có thể cho tôi biết, tôi nên làm thế nào được không? Tôi rõ ràng hận họ như vậy, nhưng chính tôi lại đi đấu tranh với bản thân mình liệu có thể cho họ thêm một cơ hội làm lại cuộc đời? Tôi biết mình ngu ngốc, cũng biết mình nhu nhược. Nhưng biết làm sao bây giờ, tôi không thể để lời dạy của cha mẹ tan thành bọt khí..."
Phó Thành Dương mím môi im lặng nghe cô nói xong, cánh tay có lực dần vươn ra, đem khuôn mặt cô quay sang nhìn mình, cũng thuận tiện lau đi những giọt nước mắt chưa khô của cô. Đối diện với tầm mắt đen láy tựa như lỗ sâu hút hắn vào bên trong, mãi mới có thể cất ra một lời:
"Thiên Nguyệt, có thể cho tôi biết, đã có chuyện gì xảy ra được không?"
Nhìn vào tròng mắt tựa như bầu trời yên tĩnh của hắn, đột nhiên Thiên Nguyệt muốn mở lòng một chút. Đối với hắn, cô luôn không có chút phòng bị nào. Không biết do kiếp trước chi phối làm cô cảm thấy hắn là người tốt, hay bởi vì hai tháng qua làm cô có cảm giác hắn sẽ không gây hại cho mình.
"Phó Thành Dương, tôi biết rồi, tôi đã biết chuyện mẹ mình không phải khó sinh mà chết."
"Ừm." - Phó Thành Dương mím môi, tiếp tục lắng yên nghe cô kể.
Thực chất, có một chuyện cô mãi sẽ không biết, người y tá năm đó tới tìm cô, chính là do hắn đã cho người truy lùng đến. Hắn không muốn hai đời liên tiếp cô đều phải sống trong sự mờ mịt của quá khứ. Có một số chuyện không thể để cho nó ngủ yên là tốt. Nhưng chuyện đó hắn sẽ nói với cô một ngày không xa, còn bây giờ, hắn vẫn nên tiếp tục nghe cô đã tra manh mối đến đâu.
"Mẹ tôi... Là do chính dì tôi hại chết..."
Chẳng hiểu sao, nói cho hắn nghe xong những lời này, cô có cảm giác như gánh nặng mình phải mang trong lồng ngực từ nãy đến giờ đã tiêu hao đi không ít.
"Có thể cho tôi biết vì sao em biết được chuyện này được chứ?"
Mọi người sống trong tiểu khu, khi đi qua tán cây cổ thụ liền nhìn thấy một cặp nam thanh nữ tú đang ngồi trên ghế. Không rõ là cô gái kia nói gì, nhưng ánh mắt nhìn đến không rời của chàng trai đã khiến họ phải rung động.
Hóa ra, ánh mắt của kẻ si tình lại có thể dịu dàng đến như vậy, xinh đẹp đến như vậy. Dù không biết họ là ai, nhưng chắc chắn rằng bọn họ rồi sẽ có một cái kết thật đẹp