Thèm Khát

Chương 12



Editor: Gấu Gầy

Đừng nói tài xế, ngay cả Thịnh Thiếu Du cũng không biết mình bị làm sao nữa.

Đầu óc anh nóng lên, chạy một mạch đến dưới tòa nhà căn hộ, nhưng lại phát hiện mình không có thẻ ra vào.

May là quản gia trực ca nhận ra anh, lập tức quẹt thẻ mở cửa. Quản gia Beta cố nén sự ngạc nhiên chào hỏi Thịnh Thiếu Du: "Thịnh tiên sinh, buổi tối tốt lành."

Thịnh Thiếu Du vẫn chưa hết thở dốc, gật đầu với anh ta, hỏi: "Vị tiên sinh ở nhà tôi đã về chưa?"

"Hả?" Quản gia suy nghĩ một chút rồi nói: "À, ý anh là Hoa tiên sinh phải không? Đã về rồi."

"Một mình?"

"Ừm, một mình." Quản gia nói: "Có một chiếc xe đưa cậu ấy về, nhưng đã đi rồi, chỉ có mình cậu ấy lên lầu."

Hoa Vịnh đã về nhà, không có ở ngoài qua đêm.

Thẩm Văn Lãng đưa cậu đi dự tiệc riêng thì sao chứ? Sau khi công việc xã giao kết thúc, đóa hoa lan mệt mỏi vẫn muốn trở về rừng, trở về lãnh địa của anh thôi.

Trái tim đang đập loạn vì chạy bộ cũng bình tĩnh lại đôi chút.

Cơn bốc đồng qua đi, Thịnh Thiếu Du chợt cảm thấy chán nản. Anh nghi ngờ mình bị điên rồi. Chỉ vì lo lắng cho một Omega mà mình còn chưa từng hôn, lại mặc áo mỏng chạy giữa trời đêm gió lạnh.

Chẳng lẽ ăn nhiều bánh quy, nhận nhiều mẩu giấy trẻ con thì sẽ thực sự biến thành học sinh tiểu học?

Thấy sắc mặt anh thay đổi thất thường, quản gia chủ động hỏi: "Hình như vị tiên sinh kia say rồi, chưa chắc đã mở cửa cho anh, Thịnh tiên sinh có muốn lên không? Tôi quẹt thẻ cho."

"Không cần đâu." Thịnh Thiếu Du nói: "Anh cứ làm việc của mình đi, cảm ơn."

Anh quay người, muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ này, nơi chứng minh cho sự quan tâm ngu ngốc của mình, nhưng điện thoại rung lên, là Hoa Vịnh.

"Thịnh tiên sinh." Đầu dây bên kia, giọng nói của cậu rất rõ ràng, chỉ nghe giọng thôi thì không thể nhận ra cậu đã say, chỉ là giọng điệu có chút mơ hồ khiến âm thanh càng thêm trong trẻo: "Anh vừa gọi cho tôi sao? Tôi để chế độ im lặng, giờ mới thấy. Có chuyện gì không?"

"Không có gì." Thịnh Thiếu Du nói. Anh bấm nút xuống tầng hầm, muốn tài xế đến đón.

Tiếng nước chảy ở đầu dây bên kia đột nhiên dừng lại. Thịnh Thiếu Du tưởng tượng cậu đã tắm xong, sấy khô tóc, đang ngồi trên giường trong phòng ngủ, cúi đầu nói chuyện điện thoại với mình. Đầu óc đã nguội lại dường như lại nóng lên, nhưng lý trí vẫn còn, anh không nói gì, chỉ lặng lẽ đợi thang máy.

"Thịnh tiên sinh." Omega có mùi hoa lan, người khiến anh phải lo lắng vô ích lại gọi anh bằng âm thanh mềm mại.

"Sao vậy?"

"Thứ Hai tuần sau anh muốn ăn bánh quy vị gì?" Cậu hỏi.

Thịnh Thiếu Du không muốn ăn bánh quy, nhưng càng không muốn để Hoa Vịnh biết rằng anh không thích, sợ đóa hoa lan tự trọng cao này biết được sẽ thất vọng và không gửi nữa.

Thịnh Thiếu Du bực bội vò đầu, chưa nghĩ ra vị gì thì thang máy đã đến.

"Thịnh tiên sinh?" Hoa Vịnh e dè hỏi: "Anh đã chọn được vị chưa?" Thấy Thịnh Thiếu Du vẫn không trả lời, không hiểu sao cậu bỗng cười khẽ một tiếng, dịu dàng nói: "Hay là, cuối tuần này nếu rảnh, anh có muốn làm cùng tôi không?"

...

Quản gia đứng trước thang máy nhìn thang máy đang đi xuống tầng hầm nhanh chóng đi lên, đến sảnh tầng một thì "ting—" một tiếng mở cửa.

Thịnh Thiếu Du quay lại, quản gia không khỏi ngạc nhiên "Ơ" một tiếng.

Thịnh Thiếu Du vừa nghe điện thoại vừa làm động tác quẹt thẻ. Khu chung cư này an ninh nghiêm ngặt, phải quẹt thẻ từng người, không có thẻ thì không lên được, quản gia thấy vậy lập tức quẹt thẻ thang máy cho anh.

Cửa thang máy từ từ đóng lại, sau đó đi thẳng lên tầng cao nhất.

Ở đầu dây bên kia, thấy Thịnh Thiếu Du không nói gì, Hoa Vịnh lại cười khúc khích, tự chữa cháy: "Tôi chỉ đùa thôi, Thịnh tiên sinh bận rộn như vậy, làm gì có thời gian làm bánh quy, cuối tuần chắc chắn..."

"Mở cửa."

"Hả?"

"Tôi nói, mở cửa."

Âm thanh bước chân vội vã từ đầu dây bên kia truyền đến, cánh cửa mở ra, một đóa hoa lan mặc áo choàng ngủ, tóc còn hơi ướt, phảng phất mùi rượu hiện ra trước mặt Thịnh Thiếu Du.

Vạt áo choàng ngủ lỏng lẻo, để lộ một phần ngực trắng gần như trong suốt, mùi rượu trên người Hoa Vịnh sau khi tắm rất nhẹ, nhưng lại khiến Thịnh Thiếu Du cũng cảm thấy hơi say, tim đập nhanh đến lạ thường.

Nhưng anh vẫn giả vờ bình tĩnh, cúp điện thoại, dựa vào khung cửa nói: "Bánh quy tặng người ta mà còn bắt người ta làm cùng, thư ký Hoa có thành ý không vậy?"

"Có chứ." Hoa Vịnh lại cười với anh, đôi môi đỏ mọng hé lộ hàm răng trắng sáng: "Đối với Thịnh tiên sinh, tôi luôn có thành ý."

Thịnh Thiếu Du bước lên phía trước, tiến lại gần cậu hơn. Hoa Vịnh cụp mắt xuống, né tránh ánh mắt khó hiểu của anh, hàng mi dài run rẩy giống như đang xấu hổ, bóng mi nhẹ nhàng phủ xuống dưới mắt, khẽ cào vào tim Thịnh Thiếu Du.

"Thật sao? Sao tôi không biết." Thịnh Thiếu Du không cười. Anh có đường nét đẹp trai vượt trội, xương mày cao, một khi không cười sẽ toát lên vẻ lạnh lùng khó gần. Nhìn khuôn mặt đang phảng phất hơi nước trước mặt, anh trầm giọng hỏi: "Thành ý đâu? Lấy ra xem nào? Hửm?"

Nghe vậy, Hoa Vịnh nâng mí mắt, nhìn anh qua làn hơi nước. Có lẽ vì ánh đèn, biểu cảm của cậu có chút sắc bén khác thường, mang theo vẻ công kích mạnh mẽ. Thịnh Thiếu Du giật mình, hơi nhíu mày, nhưng anh chưa kịp suy nghĩ nhiều thì hoa lan nhỏ đã tiến lại gần. Hoa Vịnh đột nhiên áp sát anh, dùng đôi môi đỏ mọng ấm áp nhẹ nhàng chạm vào khóe môi anh.

Môi chạm môi chỉ trong vài giây ngắn ngủi, nhanh đến mức không kịp phản ứng.

Thịnh Thiếu Du còn chưa kịp chớp mắt, đôi môi mềm mại như cánh hoa của Hoa Vịnh đã rời khỏi anh. Hoa lan nhỏ đứng ở khoảng cách mà Thịnh Thiếu Du cảm thấy có thể dễ dàng chạm tới, cắn môi mỉm cười hỏi anh: "Thành ý như vậy, đã đủ lớn chưa?"

"Chưa đủ." Thịnh Thiếu Du vừa nói vừa đưa tay vuốt dọc sống lưng Hoa Vịnh, ấn vào vùng gáy mảnh mai nhạy cảm của Omega, kéo cậu về phía mình.

Bờ môi chạm vào nhau, Thịnh Thiếu Du dạy cho Omega ngây thơ chưa từng trải sự đời một nụ hôn thực sự.

Khi tách ra, hai cánh môi trước mắt vì bị mút mát quá nhiều mà đỏ ửng lên, ẩm ướt và hơi hé mở. Hoa Vịnh nhìn Thịnh Thiếu Du bằng ánh mắt phụ thuộc và si tình.

Rõ ràng chiều cao của họ gần như bằng nhau, nhưng mỗi khi Hoa Vịnh nhìn Thịnh Thiếu Du, anh luôn có ảo giác như đang bị một đóa hoa lan xinh đẹp ngước nhìn.

Ánh mắt của Hoa Vịnh khiến Alpha cấp S trẻ tuổi này nảy sinh ham muốn chinh phục kỳ lạ chưa từng có, máu trong người sôi sục. Anh muốn nhanh chóng hái đoá hoa lan này cắm vào bình, giấu trong nhà. Thỉnh thoảng có thể khoe khoang, nhưng tuyệt đối không thể để người ngoài tiếp tục thưởng thức hương thơm một cách vô độ nữa.

Đêm đó, Thịnh Thiếu Du ở lại căn hộ của Hoa Vịnh.

Nhưng ngoài hai nụ hôn và lời chúc ngủ ngon trước khi đi ngủ ra, họ không làm gì cả.

Thịnh Thiếu Du cảm thấy mình thực sự bị trúng tà rồi. Trước khi gặp Hoa Vịnh, anh chưa từng nghĩ mình sẽ có một mối quan hệ trong sáng, gần giống như tình yêu như vậy.

Sáng hôm sau rời giường, Hoa Vịnh đã dậy từ lâu, đang làm nốt công việc trong bếp, trên bàn ăn là bữa sáng vừa mới chuẩn bị xong.

Thịnh Thiếu Du thích bữa sáng kiểu Tây, nhưng Hoa Vịnh lại nấu sữa đậu nành với một xửng bánh bao nhỏ, bánh xá xíu và há cảo tôm, bên cạnh còn có một dĩa trái cây cắt sẵn.

"Không biết anh Thịnh thích ăn gì, nên em chuẩn bị đại khái vậy thôi." Cậu mỉm cười đưa đũa cho Thịnh Thiếu Du: "Tối qua anh Thịnh ngủ ngon không?"

Thịnh Thiếu Du nhận lấy đũa nhưng không trả lời, nghe cậu tự nói tiếp: "Em ngủ không ngon lắm."

"Sao vậy?"

Đoá hoa lan mặc đồ ở nhà nhưng vẫn đẹp đến loá mắt ngồi đối diện len lén liếc nhìn anh, khuôn mặt đỏ bừng, nghiêm túc đáp: "Vì tim đập quá nhanh."

Thịnh Thiếu Du cũng cười, ngũ quan của anh quá sắc sảo, vẻ lạnh lùng rất anh tuấn, khi cười tựa băng tan nhưng cũng rất khó để nhận ra sự dịu dàng: "Thật sao?"

"Ừm." Hoa Vịnh nhẹ nhàng nói: "Hình như cả đời em chưa bao giờ tim đập nhanh như vậy."

Ánh mắt Thịnh Thiếu Du lại mềm mại hơn rất nhiều, hỏi cậu: "Vậy sau này phải làm sao?"

"Sau này?" Hoa Vịnh hơi ảo não, "Đúng vậy, sau này phải làm sao đây?" Cậu nghiêng đầu, ngây thơ hỏi: "Anh Thịnh à, yêu đương với anh, ở bên anh lâu có phải sẽ bị bệnh tim không?"

"Nói gì đấy?"

"Đúng mà." Hoa Vịnh vừa đặt tay lên ngực vừa nói nghiêm túc: "Bây giờ tim em cũng đập rất nhanh, hơi khó thở."

Thịnh Thiếu Du lo cậu thiếu oxy, nên trước khi ăn sáng, anh lại đè Hoa Vịnh ra, tốt bụng hô hấp nhân tạo cho cậu một lúc.

Hôm nay, Thịnh Thiếu Du phát hiện bữa sáng kiểu Trung cũng không tệ. Anh sắp yêu cảm giác cùng Hoa Vịnh uống sữa đậu nành, ăn há cảo tôm rồi.

Ăn sáng xong, Hoa Vịnh đi dọn dẹp bát đũa trong bếp, Thịnh Thiếu Du vào phòng làm việc mở một cuộc họp video. Kết thúc cuộc họp, đã gần mười một giờ.

Anh đặt máy tính bảng xuống, định ra ngoài xem đóa hoa lan đang làm gì.

Mặc dù trên vòng bạn bè rất hay nói, cũng thường xuyên líu ríu trong giấy nhắn. Nhưng hầu hết thời gian, Hoa Vịnh ở ngoài đời rất ít nói. Khác với những người tình trước đây luôn muốn thu hút sự chú ý bằng cách thể hiện bản thân của Thịnh Thiếu Du, cậu luôn lặng lẽ ở một góc nào đó, như thể mãi mãi chờ đợi Thịnh Thiếu Du chủ động.

Còn nụ hôn ngắn ngủi đầy mùi rượu hôm qua, có lẽ chính là điều táo bạo và liều lĩnh nhất mà Hoa Vịnh có thể làm.

Thịnh Thiếu Du tìm thấy Hoa Vịnh ở phòng khách, cậu đang cầm một cuốn sách, ngồi trên ghế sofa chăm chú đọc.

Tiến lại gần nhìn, Thịnh Thiếu Du phát hiện đó là một cuốn sách chuyên ngành về xoa bóp bấm huyệt.

Sắc mặt anh lập tức khó coi: "Sao vậy? Thư ký Hoa định đi làm thêm ở tiệm massage à?"

Anh đột nhiên lên tiếng, Hoa Vịnh giật mình, cuốn sách từ trên đùi rơi xuống đất, "Không phải." Hoa Vịnh cúi xuống nhặt cuốn sách lên, khép lại đặt sang một bên, "Em gái em nằm liệt giường quá lâu, sau phẫu thuật nếu hồi phục tốt thì có thể đứng dậy được, bác sĩ nói kiên trì massage sẽ tốt cho quá trình hồi phục sau này của em ấy."

"Vậy cậu học được chưa?"

"Chưa." Hoa Vịnh nói: "Hơi khó. Hơn nữa, em không có đối tượng để thực hành."

Tối hôm đó, Thịnh Thiếu Du từ chối buổi tiệc tối, trở thành đối tượng thực hành đặc biệt của thầy Hoa, thực tập viên trị liệu.

Lần đầu tiên được sờ vào người mẫu thật, Hoa Vịnh trông rất căng thẳng, biểu cảm có phần cứng nhắc.

"Anh Thịnh à, hay là, thôi vậy."

"Sao vậy?"

"Em sợ em ấn không tốt."

"Không thực hành thì sao mà tốt được." Thịnh Thiếu Du cởi trần nằm sấp trên giường massage, an ủi cậu: "Không sao, chút sức lực đó của em không làm anh đau được đâu, cứ ấn thoải mái."

Hoa Vịnh không nói gì, bàn tay mềm mại mịn màng thoa dầu, nhẹ nhàng áp lên làn da trần Thịnh Thiếu Du.

Điều hòa và máy sưởi đã được điều chỉnh nhiệt độ cao, dầu massage mang theo nhiệt độ cơ thể của Hoa Vịnh, không hề lạnh, nhưng khi Hoa Vịnh chạm vào người, cơ bắp trên lưng Thịnh Thiếu Du vẫn run lên.

"Có mạnh quá không?" Hoa Vịnh lo lắng hỏi.

"Không." Thịnh Thiếu Du khàn giọng: "Em cứ tiếp tục đi."

Hoa Vịnh tiếp tục ấn, càng ấn thì cơ bắp dưới lòng bàn tay càng cứng, cậu cảm thấy không chắc chắn, đành hỏi Thịnh Thiếu Du: "Có khó chịu không?"

Thịnh Thiếu Du quả thực khó chịu, nhưng không phải vì Hoa Vịnh ấn không tốt. Hơi thở của anh dần dần nặng nề, cảm thấy mình đúng là tự chuốc lấy khổ.

Hoa Vịnh ấn rất nghiêm túc, cuốn sách mở ra ở gần đó, cậu cúi đầu ấn huyệt theo hướng dẫn trong sách, những ngón tay trắng nõn dính dầu massage vuốt dọc theo xương sống của Thịnh Thiếu Du, từng đốt một ấn xuống.

Cậu chuyên tâm, tỉ mỉ đối chiếu với sách, tìm kiếm kinh mạch, tạng phủ và xương cốt. Ngón tay tuy không linh hoạt lắm nhưng lại rất mềm mại, nhẹ nhàng áp vào da thịt, lực tay mạnh hơn Thịnh Thiếu Du tưởng tượng.

Cơ thể con người là một cấu trúc thống nhất kỳ diệu, dù nam hay nữ, già hay trẻ, béo hay gầy, cao hay thấp đều có hai trăm lẻ sáu xương và sáu trăm năm mươi huyệt đạo.

Cuốn sách này dạy cách xác định huyệt đạo bằng phương pháp đo xương và đo bằng ngón tay. Phương pháp đo xương xuất hiện sớm nhất trong "Hoàng Đế Nội Kinh", "Linh Xu - Cốt Độ". Hoa Vịnh đã đọc toàn bộ "Hoàng Đế Nội Kinh" nhưng vẫn chưa nắm vững được phương pháp này, cậu vẫn chưa thể xác định chính xác huyệt đạo mình muốn.

May là Hoa Vịnh rất kiên trì, cậu giỏi nhất là từ từ tìm tòi học hỏi, cũng tin rằng cuối cùng nhất định sẽ đạt được điều mình mong muốn.

—----

Gấu Gầy: Hôm nay t đăng 4 chương luôn á 😊

—---

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv