Editor: Gấu Gầy
Hoa Vịnh quang minh chính đại đứng bên giường, xoa bóp đầu, cổ, lưng, vai của Thịnh Thiếu Du... Dưới sự trơn mượt của dầu massage, cậu có thể vuốt nhẹ dọc theo xương sống của Thịnh Thiếu Du, đếm từng đốt một, những ngón tay thon dài vô tình hay cố ý lướt qua một chỗ nhô lên rõ ràng ở phía sau cổ, đó là mỏm gai của đốt sống cổ thứ bảy.
Dù là Alpha hay Omega, tuyến thể mỏng manh nhất của họ đều nằm dưới lớp da bao phủ mỏm gai này.
Mùi hoa lan trong phòng nồng nặc hơn một chút, hòa quyện với mùi hương gỗ gần giống với mùi hương của "Tuý Chi" đang thịnh hành trên thị trường, hương thơm ngào ngạt như đang ở giữa chợ hoa.
Mà thứ đang nhẹ nhàng rung động dưới lòng bàn tay cậu chính là nguồn gốc của mùi hương say đắm lòng người đó, còn quyến rũ hơn cả "Tuý Chi" hay bất kỳ mùi hương nào khác.
Hoa Vịnh massage khoảng bốn mươi phút, từ đầu đến chân của Thịnh Thiếu Du, cuối cùng lại ấn thêm hai cái gần huyệt hoàn khiêu của anh, cảm giác tê dại đau nhức khiến Thịnh Thiếu Du không khỏi rên lên một tiếng. Hoa Vịnh lập tức dừng tay, nhẹ nhàng đẩy vai Thịnh Thiếu Du, nhỏ giọng nói: "Anh Thịnh ơi, em ấn xong rồi."
Thịnh Thiếu Du ngồi dậy, mái tóc thường ngày luôn được chải gọn gàng giờ đã rối bù, khiến anh trông dễ gần hơn, cũng không còn dữ dằn như trước.
"Ấn tốt lắm." Thịnh Thiếu Du nói: "Kỹ thuật viên Hoa có thể hành nghề được rồi."
Hoa Vịnh cười cười, đôi tay dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng bóng loáng, nhưng vẫn không sáng bằng đôi mắt: "Cảm ơn anh Thịnh."
Thịnh Thiếu Du lại muốn hôn cậu, nắm lấy cánh tay mảnh khảnh kéo cậu lại gần: "Cảm ơn anh cái gì?"
"Cảm ơn anh đã chịu làm đối tượng thực hành cho em."
Thịnh Thiếu Du cười: "Anh rất vinh dự được làm đối tượng của anh."
Bốn cánh môi lại gần nhau, dừng lại giữa không trung trước khi chạm vào, như những tâm tư hay những khúc mắc chưa được giải đáp và quyết định: "Em định cảm ơn anh thế nào?"
Hoa Vịnh lại chủ động thêm một lần, chóp mũi thanh tú nhẹ nhàng chạm vào má Thịnh Thiếu Du, mở miệng hôn anh, hôn ra âm thanh ướt át khiến người ta đỏ mặt.
Khi tách ra, giữa môi vẫn còn vương sợi chỉ bạc, màu sắc con ngươi của Hoa Vịnh đã sâu hơn một chút, dưới ánh đèn, lòng trắng hơi ngả xanh. Thịnh Thiếu Du giữ vai cậu, ấn cậu xuống giường massage. Hoa Vịnh bất ngờ, loạng choạng một chút, ngã ngồi xuống giường, ngẩng mặt gọi anh: "Anh Thịnh."
Thịnh Thiếu Du bị cậu nhìn đến bốc lửa, nhưng lại không thể quá vội vàng, sợ làm cậu hoảng, chỉ "Ừm" một tiếng.
"Em đi rửa tay." Hoa Vịnh đẩy anh ra đứng dậy, động tác nhìn có vẻ chậm chạp, nhưng lại nhanh đến mức Thịnh Thiếu Du không thể nắm bắt.
Đợi cậu rửa tay xong đi ra, Thịnh Thiếu Du đã mặc áo choàng ngủ, dựa vào mép giường xem sách massage và ghi chú cẩn thận của Hoa Vịnh.
"Học chăm chỉ đấy."
Hoa Vịnh gật đầu, vẻ mặt cũng rất nghiêm túc, nói với anh: "Đã quyết định làm thì phải làm đến cùng, nhất định phải nghiêm túc." Đôi môi cậu vẫn còn rất đỏ, Thịnh Thiếu Du mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng vì bị mình mút mát, hỏi cậu: "Hôn cũng phải nghiêm túc sao?"
Hoa Vịnh liền đỏ mặt: "Ừm."
"Vậy còn yêu đương thì sao?" Thịnh Thiếu Du ung dung hỏi Hoa Vịnh: "Thế nào mới gọi là nghiêm túc? Phải hướng đến việc kết hôn sao?"
Vẻ mặt ngại ngùng của Hoa Vịnh bỗng nhiên lạnh xuống, trở nên bình tĩnh. Như thể cậu chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn với Thịnh Thiếu Du, đôi môi đỏ mọng mím chặt, vì không biết trả lời thế nào nên đành im lặng.
Hoa Vịnh làm gì cũng nghiêm túc, bánh quy tự làm không thua kém gì bánh mua ở tiệm, không biết massage nhưng cũng sẵn lòng học hỏi nghiêm túc. Yêu đương với Thịnh Thiếu Du cũng vậy, họ nghiêm túc tìm hiểu lẫn nhau, nghiêm túc vun đắp tình cảm, nghiêm túc bắt đầu từ những nụ hôn cơ bản nhất, không vượt quá giới hạn.
Thịnh Thiếu Du vốn còn lo lắng Hoa Vịnh yêu đương quá nghiêm túc, nhất định phải hướng đến một kết quả, điều này sẽ khiến anh, người chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn cảm thấy áp lực.
Nhưng lúc này không nhận được câu trả lời như mong đợi, không hiểu sao Thịnh Thiếu Du lại hơi khó chịu. Như thể nếu Hoa Vịnh không chịu lấy anh, thì Thịnh Thiếu Du đang cùng cậu nghiêm túc yêu đương sẽ chịu thiệt thòi lớn.
Cuối tuần này, họ cùng nhau làm bánh quy vị cacao ở nhà. Nhưng vì mải mê hôn nhau nên đã nướng khét hai mẻ. Đến khi cho mẻ thứ ba vào lò, Hoa Vịnh quyết tâm ngồi xổm bên cạnh lò nướng chờ đợi, Thịnh Thiếu Du đi tới sờ mặt cậu, cậu lập tức như gặp phải kẻ thù, ngẩng mặt lên làm nũng, dịu dàng nói: "Anh Thịnh à, bột mì và bơ đều hết rồi, nếu cứ như vậy, anh sẽ không có bánh quy để ăn đâu."
Thịnh Thiếu Du vừa tức vừa buồn cười: "Sờ một cái cũng không được sao?"
"Không được." Hoa Vịnh nhẹ nhàng đẩy tay anh ra: "Anh làm vậy em sẽ phân tâm."
Nhưng Thịnh Thiếu Du lại bỏ ngoài tai, anh không muốn ăn bánh quy, chỉ muốn sờ đóa hoa lan biết làm bánh quy này. Ngón tay cứ cọ cọ vào đường viền hàm dưới của Hoa Vịnh, hài lòng nhìn Hoa Vịnh đỏ mặt đến tận cổ.
Anh thì thầm nhận xét: "Thư ký Hoa thật là nghiêm túc."
Hoa Vịnh nhìn chằm chằm vào mẻ bánh trong lò, không ngẩng đầu lên: "Anh Thịnh chẳng những dính người mà còn không ngoan."
"Thật sao?" Thịnh Thiếu Du vòng tay qua vai Hoa Vịnh, ngón tay nắm lấy cằm nhọn, xoay khuôn mặt xinh đẹp kia lại, để cậu nhìn mình.
Anh hỏi: "Anh dính người sao?"
Đáy mắt Hoa Vịnh ánh lên ý cười: "Ừm, rất dính." Nói rồi cậu hôn lên môi Thịnh Thiếu Du, khích lệ anh: "Anh phải ngoan một chút."
Thịnh Thiếu Du được nếm mùi ngọt dường như ngoan thật, buông cậu ra, đợi bánh quy ra lò mới tiếp tục dính người.
Công nghệ ứng dụng "Kéo Gen" của Thịnh Phóng Sinh Vật vẫn chưa có tiến triển, nhưng cuộc sống của nhóm kỹ thuật đã dễ thở hơn một chút. Bởi vì gần đây tâm trạng của Thịnh Thiếu Du tốt lên một cách kỳ lạ, tốt đến mức có thể đại xá thiên hạ.
Ngay cả hôm đó có một đối tác không biết điều, xịt nước hoa "Tuý Chi" đến đàm phán, Thịnh Thiếu Du cũng không làm khó người ta, rộng lượng ký hợp đồng.
Trần Phẩm Minh âm thầm nghiên cứu, rất muốn tìm ra bí quyết giúp sếp duy trì tâm trạng tốt, cuối cùng anh ta đã phát hiện ra mấu chốt – Hoa Vịnh.
Thịnh Thiếu Du dường như đặc biệt quan tâm đến thư ký Hoa của HS, hai người tương tác thường xuyên đến mức khó tin.
Mỗi sáng trước cuộc họp, Thịnh Thiếu Du sẽ gọi điện cho Hoa Vịnh khoảng năm phút, giờ nghỉ trưa sẽ dành hơn nửa tiếng để video call với Hoa Vịnh, đến tối sẽ gọi điện cho Hoa Vịnh mười lăm phút trên đường, sau đó anh sẽ về nhà – Về nhà Hoa Vịnh.
Nếu không phải Alpha cấp S hào phóng này là cổ đông lớn nhất của Thịnh Phóng, cũng là người nắm quyền thực sự của Thịnh Phóng hiện giờ, thì Trần Phẩm Minh gần như đã nghi ngờ Thịnh Thiếu Du bị Omega trẻ đẹp của HS kia chinh phục rồi.
Thịnh Thiếu Du quả thật rất mong Hoa Vịnh có thể nhanh chóng đến "chinh phục" mình.
Nhưng Hoa Vịnh mặc dù đỏ mặt hôn anh, khi máu nóng anh bốc lên còn dùng tay giúp anh giải tỏa, ngửi thấy mùi pheromone của Thịnh Thiếu Du cũng đỏ mặt tức thì, nhưng lại không chịu làm đến bước cuối cùng với anh.
Thịnh Thiếu Du không phải là người nghiện se.x, nhưng Alpha trưởng thành có ham muốn với Omega là chuyện rất bình thường, việc Hoa Vịnh liên tục từ chối khiến Thịnh Thiếu Du hơi bực bội.
Một lần, khi đóa hoa lan giãy giụa quá mức, Thịnh Thiếu Du không còn kiên nhẫn, hỏi cậu: "Ngày nào em đi làm về trên người cũng có mùi của Thẩm Văn Lãng, sao đến lượt anh thì không cho chạm?"
Sắc mặt Hoa Vịnh lập tức trắng bệch.
"Anh Thịnh." Cậu nói: "Em và Thẩm tổng chỉ là đồng nghiệp bình thường." Omega nghiến răng, trên mặt lộ rõ vẻ nhục nhã của một người đoan chính bị hiểu lầm là đĩ điếm: "Em là thư ký của anh ta, tiếp xúc lâu thì việc lưu lại mùi hương là điều không thể tránh khỏi. Nếu anh không thích, sau này em sẽ tắm ngay khi về nhà, nhưng anh đừng nói như thể em..." Giọng Hoa Vịnh nghẹn lại, cắn môi nhìn anh khó nói.
Thịnh Thiếu Du bị cậu nhìn đến mức hết giận, thái độ dịu xuống: "Anh không phải nói em và Thẩm Văn Lãng có gì, nhưng tại sao em không cho anh đụng tới?"
Omega đau khổ nhắm mắt lại: "Em bị rối loạn pheromone, vẫn đang trong giai đoạn điều trị, bác sĩ nói không được quan hệ thân mật, trừ khi..." Cậu lại đột nhiên im lặng.
Thịnh Thiếu Du nhíu mày: "Trừ khi cái gì?"
"Không có gì."
"Hoa Vịnh!" Thịnh Thiếu Du trầm mặt: "Anh muốn nghe sự thật."
"Trừ khi anh chịu đánh dấu vĩnh viễn." Hoa Vịnh nhắm chặt mắt, hàng mi run rẩy nói: "Em chỉ có thể lên giường với Alpha chịu đánh dấu vĩnh viễn với em."
Đánh dấu vĩnh viễn? Thịnh Thiếu Du cười lạnh một tiếng, đóa hoa lan này có biết mình đang nói gì không?
Đánh dấu vĩnh viễn đồng nghĩa với việc giao phó tính mạng, còn quan trọng hơn cả hôn nhân đại sự. Một Omega, chỉ vì chuyện lên giường mà lại mơ tưởng muốn anh đánh dấu vĩnh viễn? Thật là nực cười!
Thịnh Thiếu Du im lặng, sắc mặt u ám, ánh mắt lạnh lùng.
Cũng may, bản thân Hoa Vịnh dường như cũng không ôm bất cứ hy vọng nào, nói xong cười tự giễu: "Nhưng làm sao mà có thể chứ? Anh là Thịnh tổng mà."
Thái độ của Hoa Vịnh như thể chắc chắn rằng Thịnh Thiếu Du không nghiêm túc với cậu, chỉ là chơi đùa, nhưng cậu vẫn sẵn lòng dốc sức cùng anh chơi trò này.
Thịnh Thiếu Du càng khó chịu hơn, lời trách móc đến bên môi lại bị những giọt nước mắt trong suốt từ từ thấm ra từ gốc mi đang run rẩy như cánh bướm kia bức lui.
Hoa Vịnh chậm rãi tiến lại gần anh, vùi mặt vào ngực anh: "Em không tham lam như vậy. Giống như bây giờ đã tốt lắm rồi."
Nước mắt của cậu khiến Thịnh Thiếu Du không nói được lời nào nặng nề. Alpha trẻ tuổi anh tuấn đứng yên bất lực, anh thở dài, ôm lấy bờ vai đang run lên của người trong lòng, vỗ nhẹ vào lưng cậu như trấn an, nói với cậu: "Đừng nghĩ nhiều nữa."
Nhưng trong lòng lại nghĩ, đến đâu hay đến đó.
Xung quanh Thịnh Thiếu Du, có rất nhiều Omega không cần đánh dấu, sẵn sàng ở bên anh mà không cần danh phận, thiếu một đóa hoa lan mỏng manh cũng chẳng sao, dù sao cũng không nên ép cậu.
Thịnh Thiếu Du tự thấy mình không phải là người si tình, hôm nay thích ngày mai có thể sẽ không thích nữa. Mặc dù đóa hoa lan này thực sự rất hợp ý anh, nhưng ai biết mối quan hệ nhạt nhẽo này có thể duy trì được bao lâu? Thôi thì đi bước nào hay bước nấy.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, lại hai tháng trôi qua.
Đối với Thịnh Thiếu Du, sơn hào hải vị ăn riết cũng nhàm, bây giờ chuyển sang cháo trắng rau dưa dường như cũng không dễ ngán. Thời gian anh và Hoa Vịnh quen nhau lâu hơn anh tưởng rất nhiều.
Đến khi mùa xuân sắp kết thúc, Thịnh Thiếu Du vẫn đang yêu đương trong sáng với Hoa Vịnh, chỉ giới hạn ở mức độ hôn nhau.
Hôm nay Thịnh Thiếu Du tan làm trở về, Hoa Vịnh không có ở nhà. Buổi trưa, cậu đã nói với Thịnh Thiếu Du tối nay có buổi tụ tập, phải ăn tối xong mới về.
Ngồi trong phòng khách một lúc, Thịnh Thiếu Du cảm thấy thật trống trải, cô đơn. Anh nhắn tin cho Hoa Vịnh, hỏi cậu: "Khi nào em về?"
Hoa Vịnh có lẽ đang bận, không trả lời.Thịnh Thiếu Du ngồi trên ghế sofa, nhìn ánh đèn lác đác bên ngoài cửa sổ, cảm thấy mình giống như một người chồng đang chờ vợ đi làm về, chợt thấy buồn cười. Yêu đương theo kiểu học sinh tiểu học đã đành, tự dưng anh lại biến thành một người nội trợ từ bao giờ vậy?
Thịnh Thiếu Du đứng dậy, trả lời tin nhắn của Lý Bách Kiều đã gửi từ một tiếng trước, tự lái xe đến Thiên Địa Hối.
Một giờ rưỡi sáng, Thịnh Thiếu Du say khướt trở về. Anh vốn định về nhà mình, nhưng tài xế đến đón anh không hỏi gì, cứ thế đưa anh về nhà Hoa Vịnh.
Xe đi được nửa đường, Thịnh Thiếu Du mới nhận ra, nhưng anh cũng không ý kiến.
Hoa Vịnh dường như đã ngủ, anh bấm chuông cửa hai lần, cậu mới ra mở cửa, trên mặt không có sự nhập nhèm tỉnh ngủ, chỉ là đôi mắt đỏ hoe.
Thịnh Thiếu Du đã uống rất nhiều rượu, còn làm chút chuyện người lớn nên làm với một Omega mới quen.
Hoa Vịnh nhìn thấy anh, khịt mũi, khi ngửi thấy mùi Omega lạ, mắt cậu càng đỏ hơn.
Tài xế đỡ Thịnh Thiếu Du vào nhà, Hoa Vịnh tránh đường, suốt cả quá trình không nói một lời.
—---