Thèm Khát

Chương 11



Editor: Gấu Gầy

Hành lý của Hoa Vịnh rất ít, công ty chuyển nhà mà Thịnh Thiếu Du gọi đến không phát huy được tác dụng gì, bốn người đàn ông lực lưỡng khiêng hai vali, mười phút là xong hết.

Chủ nhà là một Omega nữ trung niên, khi đến mở cửa thì bực bội lắc lắc chùm chìa khóa, quan sát Thịnh Thiếu Du đang đứng bên cạnh Hoa Vịnh, ánh mắt nhìn Hoa Vịnh vừa khinh bỉ vừa ghen tị.

Đúng là người đẹp có khác, mới ba tháng mà Alpha giúp chuyển nhà đã đổi sang người mới, không chỉ đều là cấp S mà trông còn rất giàu có!

Nếu không phải đã nhận tiền bịt miệng, bà ta thật sự rất muốn vạch trần Hoa Vịnh, Omega này thật sự rất lăng nhăng, rất mờ ám! Thuê nhà mà lại không bao giờ ở, hơn nữa ba tháng trước, người giúp cậu xách vali chuyển vào rõ ràng là một Alpha cao lớn đẹp trai khác!

Căn hộ nhỏ trong miệng Thịnh Thiếu Du thực ra không hề nhỏ chút nào. Nhìn bằng mắt thường diện tích cũng phải hơn ba trăm mét vuông, sáng sủa rộng rãi, tốt hơn căn phòng Hoa Vịnh thuê trước đó gấp vạn lần.

Vào cửa, nhìn thấy toàn cảnh của "căn hộ nhỏ" này, Hoa Vịnh càng thêm do dự, cậu mấy lần định nói lại thôi, như thể đã mơ một giấc mơ mà chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thấy xa xỉ.

Thịnh Thiếu Du chỉ đạo công ty chuyển nhà để hành lý của Hoa Vịnh vào phòng chứa đồ, rồi dựa vào cửa chào tạm biệt đóa hoa lan trông có vẻ do dự.

"Muộn rồi, tôi đi trước đây."

"Thịnh tiên sinh." Hoa Vịnh lập tức gọi anh lại, chần chừ một lúc mới nói: "Chỗ này, có phải hơi rộng quá không?"

Thịnh Thiếu Du mỉm cười với cậu, biểu cảm có chút kiêu ngạo: "Ai cũng chê nhỏ chứ không chê to, sao đến lượt cậu thì ngược lại?"

Hoa Vịnh cúi đầu, vẻ mặt nặng nề: "Tôi thấy chỗ này không chỉ ba vạn."

"Dù có bao nhiêu cũng đang bỏ trống, chi bằng cậu đến ở, còn có thể thêm chút sinh khí cho tôi."

Hoa Vịnh ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt trong veo, vừa tin tưởng vừa biết ơn. Dường như cậu đã chấp nhận lý do này, nhẹ nhàng cười với Thịnh Thiếu Du, càng toát lên vẻ ngây thơ của một thanh niên chưa trải sự đời: "Cảm ơn Thịnh tiên sinh."

"Thôi đi, đừng cảm ơn nữa, nghe đến chai cả tai rồi." Thịnh Thiếu Du vừa cười vừa xoa đầu cậu. Cậu lúng túng lùi lại nhưng không tránh được, nên đành đứng yên ngoan ngoãn để Thịnh Thiếu Du xoa đầu như xoa một con thú nhỏ.

Tối hôm đó, Thịnh Thiếu Du ngủ rất ngon, giống như vừa có được một báu vật vô giá, vui mừng như thể nó được cất giữ trong một cái két mà chỉ mình anh có mật mã và chìa khóa.

Lần gặp lại Hoa Vịnh là tại một bữa tiệc tối thương mại vài ngày sau đó.

Chủ tịch hội thương mại Giang Hộ sắp mãn nhiệm, cách đây không lâu chủ tịch cũ đột ngột qua đời, vị chủ tịch mới chắc chắn sẽ lên đã tổ chức một buổi giao lưu, mời những người nắm quyền thực sự của tất cả các doanh nghiệp thành viên đến dự.

Bữa tiệc mang danh gia đình này thực chất là muốn các doanh nhân nổi tiếng ở Giang Hộ công khai đứng về một phe.

Chủ tịch cũ và vị chủ tịch mới này bất hòa đã lâu, trước đây trong hội thương mại rất ít người chịu đến dự tiệc của tân chủ tịch. Nhưng bây giờ tình hình đã khác, chủ tịch cũ mất rồi, ảnh hưởng một thời hô mưa gọi gió cũng tan thành mây khói.

Hôm nay, bữa tiệc của tân chủ tịch gần như quy tụ tất cả những nhân vật tiếng tăm trên thương trường Giang Hộ. Trong đó, tất nhiên cũng có Thịnh Thiếu Du và Thẩm Văn Lãng.

Thịnh Thiếu Du khoác tay Thư Hân bước vào, vừa nhìn đã thấy Hoa Vịnh đang ngồi bên cạnh Thẩm Văn Lãng. Sắc mặt anh trầm xuống, nhưng lập tức lại nở nụ cười giả tạo trên thương trường, bắt tay chào hỏi những người đến chào hỏi mình.

Có lẽ vì cùng ngành nghề, lại cùng độ tuổi, nên chỗ ngồi của Thịnh Thiếu Du và Thẩm Văn Lãng rất gần nhau. Sau khi ngồi xuống, Hoa Vịnh nhìn thấy anh, đôi mắt sáng lên chào hỏi: "Thịnh tiên sinh."

Thịnh Thiếu Du gật đầu với cậu, mỉm cười: "Cậu cũng ở đây à."

Hôm nay Hoa Vịnh ăn mặc rất chỉnh tề, một bộ vest màu xám bạc, phối với trâm cài áo hình đá quý không biết của nhà thiết kế nào, phần chính của trâm cài là một bông hoa hình dáng kỳ lạ, có lẽ là một loài lan hiếm gặp. Chỉ cần ngồi yên lặng cũng đủ thu hút ánh nhìn của mọi người xung quanh.

So với Hoa Vịnh, Thẩm Văn Lãng mặc vest đen ngồi bên trái cậu trông rất chướng mắt. Tên sói hôi đểu cáng đã mặc đồ đen mà còn lạnh lùng, ai không biết còn tưởng hắn đến dự đám tang của chủ tịch cũ.

Đây là lần đầu tiên Thư Hân cùng Thịnh Thiếu Du tham dự một sự kiện chính thức, cô rất phấn khích, thấy đối diện có một Omega xinh đẹp quen mặt, tim không khỏi đập mạnh.

Hoa Vịnh ngoài đời còn đẹp hơn trên ảnh. Nhìn từ xa, làn da cậu trắng đến mức gần như trong suốt, trên mặt không hề có lỗ chân lông. Khác với vẻ đẹp được tô vẽ bằng lớp trang điểm, cậu đẹp một cách tự nhiên, trên mặt lại toát lên vẻ ngây thơ hiếm có, đúng là một đại mỹ nhân không biết mình đẹp.

Thư Hân thở dài trong lòng, âm thầm tính toán, gặp phải cậu, liệu cô còn bao nhiêu phần thắng.

Đến phần nâng ly chúc mừng, Thẩm Văn Lãng lấy cớ uống thuốc cảm không uống được rượu, bảo Hoa Vịnh thay mình. Hoa Vịnh lập tức cầm ly đứng dậy, nở nụ cười ngượng ngùng với từng người đến chúc rượu. Đóa hoa lan này rõ ràng không giỏi giao tiếp, giọng nói mềm mại, thường thì chưa nói được mấy câu chúc rượu đã uống hết một ly đầy.

Sự vụng về của cậu cũng nổi bật như vẻ ngoài của cậu, hôm nay người đến chúc rượu rất nhiều. Đến khi tiệc tàn, sắc mặt Thịnh Thiếu Du đã đen hơn cả bộ vest trên người Thẩm Văn Lãng.

Thấy Thư Hân bên cạnh lo lắng nhìn mình, ánh mắt Thịnh Thiếu Du vẫn dán chặt vào Hoa Vịnh, lạnh lùng nói: "Lát nữa tôi có việc, em tự về đi."

Hoa Vịnh uống đến mức đỏ mặt, đôi mắt long lanh mất đi tiêu cự, vẻ ngây thơ đến tột cùng càng thêm quyến rũ. Ánh mắt của các Alpha trên sàn tiệc nhìn Thẩm Văn Lãng chứa đựng vô số sự ghen tị. Đa số bọn họ đều đã uống rượu, mượn hơi men, ánh mắt nhìn Hoa Vịnh cũng trở nên thèm thuồng.

Điều này khiến Thịnh Thiếu Du cảm thấy buồn nôn hơn cả nuốt phải ruồi.

Kết thúc bữa tiệc, Thẩm Văn Lãng dẫn Hoa Vịnh chào tạm biệt mọi người. Thịnh Thiếu Du đứng dậy, đi theo sau bọn họ, anh không tin tưởng Thẩm Văn Lãng một chút nào, nên định tìm đại một lý do để tự mình đưa Hoa Vịnh về nhà.

Ai ngờ vừa đến cửa đã bị tân chủ tịch đang say kéo lại, giới thiệu với một Alpha trẻ tuổi cao lớn: "Thư ký Thường, đây là Thịnh Thiếu Du của Thịnh Phóng Sinh Vật, Thịnh tổng." Tân chủ tịch là bạn cũ của Thịnh Phóng, thấy Thịnh Thiếu Du đang lơ đãng nhìn ra cửa, không khỏi nhắc nhở anh, trịnh trọng giới thiệu: "Thiếu Du, đây là Thường Tự, thư ký Thường của X Holdings."

X Holdings? Thường Tự? Đó chính là cánh tay phải của người đứng đầu X Holdings hiện nay.

Thịnh Thiếu Du hoàn hồn, thu hồi ánh mắt khỏi bóng lưng loạng choạng của Hoa Vịnh, lịch sự đưa tay về phía Thường Tự: "Rất hân hạnh, thư ký Thường."

Thường Tự có khuôn mặt nghiêm nghị trưởng thành, đường nét rõ ràng, ngũ quan sắc sảo, lạnh lùng đánh giá Thịnh Thiếu Du, đưa tay ra bắt nhẹ: "Nghe danh đã lâu."

Chào hỏi xã giao, trao đổi danh thiếp mất một ít thời gian. Đến khi Thịnh Thiếu Du làm quen xong với nhân vật mới nổi, bước ra khỏi phòng tiệc thì Hoa Vịnh và Thẩm Văn Lãng đã không còn bóng dáng.

Ngồi vào xe, Thịnh Thiếu Du có vẻ hơi bồn chồn. Tài xế không dám hỏi anh có chuyện gì, chỉ hỏi: "Thịnh tổng, đi đâu ạ?"

Sau khi suy nghĩ, Thịnh Thiếu Du báo địa chỉ căn hộ của Hoa Vịnh.

Xe từ từ lăn bánh, Thịnh Thiếu Du kiên nhẫn gọi điện cho Hoa Vịnh. Điện thoại đổ chuông rất lâu nhưng không ai nghe máy, trái tim anh dần thắt lại theo tiếng nhạc chờ. Thịnh Thiếu Du cảm thấy một nỗi sợ hãi kỳ lạ, nhưng lại không hiểu mình đang sợ hãi điều gì.

Hoa Vịnh là thư ký của Thẩm Văn Lãng, việc đi cùng sếp tham dự sự kiện nằm trong phạm vi công việc của cậu.

Bản thân Thịnh Thiếu Du chẳng phải cũng thường xuyên dẫn Trần Phẩm Minh xuất hiện tại các sự kiện xã giao sao?

Đóa hoa lan đó luôn có chính kiến và khí phách, cậu rất giỏi từ chối các Alpha khác. Hoa Vịnh làm việc cho Thẩm Văn Lãng vì mang ơn hắn, nhưng cậu thậm chí còn ít khi cười với Thẩm Văn Lãng. Cậu chỉ cười với một mình Thịnh Thiếu Du, một nụ cười không chút đề phòng và toan tính.

Đúng vậy, không cần phải lo lắng.

Nhưng Thẩm Văn Lãng là tên khốn dám quấy rối tình dục nhân viên trong văn phòng, lần đầu gặp mặt, hắn đã giở trò với Hoa Vịnh.

Khi tỉnh táo, Hoa Vịnh quả thực sẽ nói "không" một cách thẳng thừng, nhưng bây giờ cậu đang say, say đến mức ánh mắt ngây dại mơ màng, không chút né tránh nhìn Thịnh Thiếu Du.

Đúng vậy, cả nửa buổi tiệc sau, Hoa Vịnh say rượu đã vô thức nhìn anh, ngay cả Thẩm Văn Lãng cũng nhận ra điều này nên mới lạnh lùng hỏi giữa chừng: "Thư ký Hoa, cậu có chuyện gì muốn nói với Thịnh tổng sao? Cứ nhìn người ta mãi, hay là qua mời rượu đi."

Mặt Hoa Vịnh dường như đỏ lên, lập tức cầm ly rượu đứng dậy.

Thịnh Thiếu Du liếc nhìn ly rượu đầy của cậu: "Đổi nước trái cây đi, tôi không muốn uống rượu nữa."

Hoa Vịnh cảm kích, mặt càng đỏ hơn.

Thẩm Văn Lãng nói móc: "Thịnh tổng thật biết chiều người, làm Omega của anh thật là có phúc, chỉ tiếc vận may của thư ký Hoa không được tốt. Phải không, Hoa Vịnh?"

Ba mẹ mất sớm, em gái bệnh nặng. Vận may như vậy quả thực không tốt.

Vì vậy, đôi mắt hoa lan nhỏ bỗng chốc ảm đạm, gật đầu nói: "Vâng, Thẩm tổng, vận may của tôi không được tốt." Nói rồi, cậu lại dùng đôi mắt long lanh nhìn Thịnh Thiếu Du, nhỏ giọng bổ sung: "Nhưng gần đây dường như mọi chuyện đã tốt hơn, có lẽ là "qua cơn bĩ cực tới hồi thái lai."

Hoa lan nhỏ thật sự rất xinh đẹp, tất cả mọi người đều nhìn cậu, nhưng cậu chỉ muốn nhìn Thịnh Thiếu Du. Như thể trong lòng trong mắt chỉ có anh.

Thịnh Thiếu Du bị cậu nhìn cả buổi tối, lại uống chút rượu, đến khi tiệc tàn, anh thậm chí còn có ảo giác rằng Hoa Vịnh đang thầm mến mình.

Tất nhiên cũng có thể không phải là ảo giác. Đoá hoa lan này vì được Thẩm Văn Lãng tài trợ mà ký hợp đồng lao động dài hạn với tập đoàn HS, vậy thì việc yêu mến người đã giúp cậu giải quyết khó khăn cấp bách, cứu mạng em gái cậu, còn cho cậu chỗ ở là chuyện đương nhiên.

Vì vậy, dù Thẩm Văn Lãng có đưa cậu về nhà, chắc chắn cũng sẽ không xảy ra chuyện gì quá đáng.

Hoa Vịnh nhất định sẽ từ chối hắn.

Hoa lan nhỏ sẽ kiên quyết nói "không" với tất cả Alpha và Beta, trừ Thịnh Thiếu Du.

Nhưng, có Alpha nào đã động lòng rồi còn để ý tới chuyện Omega nói "không"? Biết đâu còn tưởng Hoa Vịnh đang muốn từ chối cho có lệ...

Nghĩ đến đây, Thịnh Thiếu Du đột nhiên cảm thấy cấp bách, ngẩng phắt đầu lên, thúc giục tài xế: "Đến chưa?"

Tài xế ngạc nhiên nhìn vẻ mặt lo lắng của anh, đáp: "Thịnh tổng, hơi kẹt xa, còn ba phút nữa."

Thịnh Thiếu Du nhìn bản đồ, ngón tay bồn chồn xoa xoa lên tay vịn, ba phút trôi qua rất nhanh, nhưng bọn họ vẫn kẹt cứng giữa đường.

"Đến chưa?"

"Xin lỗi Thịnh tổng, hình như phía trước xảy ra tai nạn, chúng ta... Ơ, Thịnh tổng! Thịnh tổng!"

Thịnh Thiếu Du mở cửa, bỏ lại xe và tài xế, trèo qua hàng rào bên đường, chạy như bay trên vỉa hè.

Còn ba trăm mét nữa mới đến nơi.

Tài xế ngơ ngác nhìn người đàn ông trẻ tuổi thành đạt nhất thành phố này, như thể bỗng chốc hóa thân thành nhân vật chính nhiệt huyết trong một truyện tranh, xắn tay áo vest đắt tiền, biểu diễn chạy nước rút trăm mét giữa thanh thiên bạch nhật.

Anh vội vàng như vậy, là đang vội đi... cứu thế giới à?

Nhưng làm sao có thể chứ?

Theo như hiểu biết của tài xế về Thịnh Thiếu Du, vị sếp trẻ này là kiểu người dù trời sập cũng vẫn bình tĩnh dùng gậy chống đỡ.

Rốt cuộc tại sao anh lại hoảng loạn như vậy? Có chuyện gì hệ trọng đến mức khiến Thịnh Thiếu Du phải gấp đến nỗi không kịp mặc áo khoác, vội vàng xuống xe chạy bộ giữa đường phố mùa đông lạnh giá như vậy?

—----

Gấu Gầy: Coi Hoa Vịnh câu bạn Du đỉnh ghê, vừa đẹp vừa trà ai làm lại. 👏

-------

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv