Rốt cục cũng lên đường về Kinh Châu, trong lòng Phương Hoa trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Kể từ khi cùng thế tử gia cóquan hệ không thể cho ai biết "lần thứ hai", Phương Hoa nhìn thấy hắn, cũng không dám nhìn thẳng.
Lý Tử Kính cho rằng cũng phải nhanh chóng tiến hành hôn sự, nếu không hai người cứ phải câu nệ như vậy cũng không hay, hắn nếu lại nhân cơ hội chiếm lợi, chỉ sợ Hoa biểu muội sẽ thực sự tức giận.
Hắn vui sướng cứ như một tên sắp chết đói lại có thịt rơi trước mặt, nhưng lại bị trói chặt không thoát, phải chịu đủ dằn vặt.
Giang Uyển Nhu là người cao quý, ngày lành sống quen đường xa thì gửi thiệp nên lần này cũng khó tránh khỏi khó chịu không quen, xe ngựa mỗi canh giờ lại phải nghỉ ngơi hai khắc, mỗi ngày đi không được vượt quá ba canh giờ, nếu không sẽ kêu ca ăn không tiêu.
Dọc theo đường đi, mỗi lần đi tới quán trọ ven đường, Lý Tử Kính đều phái người mang hành lý đến chuẩn bị trước, để tránh cho hai vị Bồ Tát này khỏi khổ cực.
Theo tốc độ này, Lý Tử Kính ước chừng phải mất mười lăm ngày may ra mới có thể đến nơi.
Thỉnh thoảng thế tử gia sẽ cùng Thái phi ngồi xe ngựa, hắn cũng muốn chen vào trong xe ngựa của Phương Hoa, nhưng có tổ mẫu ở đây, hắn không dám lỗ mãng, để tránh bị mắng. Chỉ có thể thỉnh thoảng lôi kéo Hoa biểu muội cưỡi ngựa với hắn, nhưng lại sợ gió cát làm khô mặt nàng. Vậy cho nên, cơ hội để hai người đi chung tiếp xúc cũng không có nhiều.
Mới lên đường được vài ngày, thì "ngày nhỏ" của Phương Hoa đã tới rồi, nàng không có mặt mũi nói cho thế tử gia biết những chuyện riêng tư của cô nương gia, chỉ có thể chịu nhịn không khỏe mà đi theo, thế nhưng cô tổ mẫu lại tinh ý nhận ra được.
"Hoa nhi, sao hôm nay cứ ôm bụng mãi như vậy? Không thoải mái à?" Giang Uyển Nhu nhìn tư thế đi là lạ cháu gái, hỏi nhỏ: "Quý thủy tới à?"
Lý Tử Kính nghe không hiểu tiếng Tương hai người nói, nhìn tổ mẫuquan sát bụng của Hoa biểu, hắn cảm thấy khẩn trương vô cùng, sợ hãi không biết có phải đã có.. hay chưa? Nếu không có việc gì, tại sao phải hoa chân múa tay xoa bụng làm cái gì?
Tuy rằng trời đang rất lạnh, nhưng Thế tử gia lại toát hết mồ hôi, lo sợ khẩn trương hỏi Hoa biểu muội:
"Có muốn mời một đại phu đến chẩn mạch hay không?"
Giang Uyển Nhu nheo mắt lại nhìn hai người, tựa hồ có chút tò mò, sau đó quay đầu dùng tiếng Mân nói với tôn tử ngây ngô:
"Nguyệt sự tới, mời đại phu cái gì, ngươi muốn để cho Hoa nhi xấu hổ đến chết à?"
Lý Tử Kính mờ mịt nhìn tổ mẫu, ngẫm nghĩ lại lời nói của nàng, mới hiểu ra ý của Giang Uyển Nhu, nhất thời cảm thấy bối rối.
Phương Hoa không biết cô tổ mẫu nói với biểu ca cái gì, chỉ ngượng ngùng nhìn hai người một cái, nói ấp úng:
"Không có việc gì, một lát nữa để cho Thúy Ngọc nấu một thang thuốc uống là được rồi."
Thực ra nếu không phải không tiện đi nhà xí, thì Phương Hoa cũng không cảm thấy khó chịu mấy, đặc biệt là sau khi nàng bắt đầu luyện võ, thân thể tốt hơn trước rất nhiều, hầu như không còn cảm giác cực kỳ đau mỏi.
Lý Tử Kính không hiểu mấy chuyện nữ nhân riêng tư này, thế nhưng hắn vẫn rất biết săn sóc, ngay lập tức tìm chỗ nghỉ ngơi bên đường, không dám để cho Hoa biểu muội chịu đựng mệt mỏi.
Trời đêm sao tỏ, ba người cùng dùng bữa. Lý Tử Kính thấy Hoa biểu muội đang bưng một bát thuốc uống, rất giống với chén "thuốc tránh tử" ngày trước hắn đổ sạch đi, cho nên không nén được tò mò mà hỏi:
"Đây rốt cuộc là loại thuốc gì?"
Giang Uyển Nhu nghĩ hai người cũng sắp sửa thành thân, cho nên cũng rất cởi mở mà chỉ dạy cháu trai chút kiến thức:
"Đây là thuốc bổ cho nữ hài tử dùng lúc quý thủy tới."
"Quý thủy?"
Lý Tử Kính nhớ mang máng, lần trước hình như Hoa biểu muội cũng nói một cái quỷ gì gì đó, chẳng lẽ ngày đó là hắn nghe nhầm? Lúc đó hắn còn tưởng nàng nói có hài tử là ôm quỷ..
"Quý thủy dịch sang tiếng Mân nghĩa là nguyệt sự đó!"
Giang Uyển Nhu nghĩ cháu trai vẫn chưa hiểu, lại nói:
"Đi lật xem mấy sách thuốc một chút, trên đó đều viết cả, hệt như cái đại ngốc cứ liên tục hỏi vậy!"
Lý Tử Kính biết lần trước là hắn hiểu lầm Hoa biểu muội, thảo nào nàng lúc ấy cực kỳ tức giận, ngôn ngữ không giống cộng với văn hóa khác biệt, nên thiếu chút nữa đã tạo nên một đôi vợ chồng bất hòa.
Cũng may hắn là Uy Viễn Đại tướng quân tinh thần bất khuất, dùng tài năng bản thân mà gắn kết đoạn tình này cho đến tận hôm nay.
Nhưng dựa theo tình huống lần này thì hắn và Hoa biểu muội không biết còn có bao nhiêu hiểu lầm từ trước tới nay a? Nhưng mấy chuyện này chỉ có thể để sau này, khi đã chung đụng nhiều rồi mới có thể từ từ hóa giải.
Cách Kinh Châu càng gần, ngôn ngữ càng có nhiều thay đổi, mõi một thôn xóm đều có một loại ngôn ngữ chung riêng, cho dù là Phương Hoa cũng nghe không hiểu hết.
"Tiếng Tương mười dặm không cùng âm, trăm dặm không cùng chữ, mọi người nói khác nhau, cho nên học khoa tay múa chân cực kỳ quan trọng!"
Giang Uyển Nhu nhìn cháu trai có miệng chẳng thể trả lời, giễu cợt nói:
"Bây giờ thì ngươi có thể hiểu được cảm giác của Hoa nhi chưa? Nàng đến Mân châu chỗ chúng ta, nghe cái gì cũng không hiểu, lại bị các ngươi cười nhạo, khiến cho nàng ngay cả nói cũng chẳng muốn nói."
"Cháu trai đâu dám đùa cợt Hoa biểu muội!"
Lý Tử Kính mượn cơ hội kêu oan với Phương Hoa:
"Ta cười, là bởi vì cảm thấy vui mừng mới cười!"
Phương Hoa nghĩ đến cảnh thế tử gia không có việc gì thì phình bụng cười to, nghiêng mắt liếc hắn nói:
"Ta lui (nói) hai câu, ngươi lại cười, phạm ngại (khiến người ta ghét) !"
"Hai người các ngươi, không có việc gì thì nói chuyện với nhau thêm một chút! Bây giờ ta ngồi đây làm kỳ đà cản mũi cũng sẽ phạm ngại (khiến người ta ghét), ta cũng suy nhược quá (mệt chết đi được), muốn chợp mắt (muốn ngủ), muốn đi nằm ngay đơ (ngủ) !"
Giang Uyển Nhu nói một câu cả tiếng Kinh, tiếng Ngô lẫn tiếng Mân, nói xong cũng được nha hoàn đỡ tay đưa về phòng nghỉ tạm.
Rốt cục chờ đợi được cơ hội ở cùng Hoa biểu muội một chỗ, Lý Tử Kính vội vàng chen đến ngồi xuống bên người Phương Hoa, nắm tay nàng hỏi:
"Thân thể có thoải mái hơn chút nào hay không?"
"Không có biệt ly (việc gì).." Hai ngày này, quỳ thủy của Phương Hoa cũng vừa vặn kết thúc, nàng e thẹn rút tay của mình về, thế như lại bị thế tử gia chụp lại.
"Ta sẽ nhớ kỹ nguyệt sự của ngươi, sẽ tận lực cẩn thận hơn."
Nam nhân a! Mở miệng hai câu liền nghĩ đến đề tài mập mờ. Thế tử gia vậy mà đã tính tới ngày an toàn.
"Đừng phạm ngại (Đừng làm người ta ghét).."
Phương Hoa lúc này e thẹn đến mức chỉ biết nói mấy câu này, nói đi lại nói lại.
"Ta cũng chỉ có đối với ngươi mới để ý như vậy."
Lý Tử Kính bị mắng vốn đến nội tâm bắt đầu ngứa ngáy khó nhịn, vô thức nâng tay Hoa biểu muội lên vừa hôn vừa gặm.
"Ngươi là cầy (*) hay sao?"
Phương Hoa đỏ mặt muốn rút tay về, tiếc là sức lực của nàng nào thắng nổi thế tử gia?
Lý Tử Kính ngẫm ngẫm, mới hôn hôn có một chút, làm sao đã "đầy" được đâu? Hắn bèn dày mặt đáp lại:
"Vĩnh viễn cũng không đủ.."
Ai nha! Biểu ca lại hiểu lầm rồi. Phương Hoa đẩy đẩy ngón tay chọc nhẹ vào mặt hắn, nói:
"Nố (nói) ngươi là chó sao!"
Lý Tử Kính: "..."
Chẳng lẽ vẫn không hiểu sao? Phương Hoa đành phải học tiếng chó kêu "gâu gâu" lên hai tiếng.
Thế tử gia lại được dịp cười to..
"Nhìn, ngươi vừa cười người ta!"
Phương Hoa rốt cục đợi được cơ hội, nàng cũng không biết tại sao, nhưng hiện tại nàng tương đối dám mở miệng nói thêm mấy câu với thế tử gia.
"Ta cười là bởi vì vui mừng, thật sự vui mừng mới cười."
Lý Tử Kính mới buông tay Hoa biểu muội ra, đổi thành nựng hai gò má trắng mịn của nàng, cúi đầu vừa thơm vừa cắn, thỉnh thoảng lại gâu gâu vài tiếng.
Hay lắm. Uy phong của thế tử gia đâu hết sạch rồi? Sao tự nhiên lại biến thành chó con nữa, ngộ nghĩnh nhỉ?
Vừa đùa giỡn một chút, chớp mắt Lý Tử Kính lại thấy thân mình khô nóng lên. Hắn không ngừng nhích gần về phía Hoa biểu muội, hai tay cũng không còn nghiêm chỉnh nữa. Cũng may là hắn liệu sự như thần, nghĩ trước đêm nay có lẽ sẽ có chỗ thu hoạch, cho nên ngay từ đầu đã đuổi nha hoàn và nô bộc đi hết.
Phương Hoa lúc này cũng đang ngơ ngác, vô thức liên tục lùi về phía sau..
Nhưng ngay lúc hay người ý loạn tình mê, thế tử gia liền phát hiện ra hai tay mình trống rỗng. Hắn mở mắt đờ đẫn nhìn..
Phương Hoa vì vô thức lui về sau, không để ý liền bị ngã rơi khỏi ghế, nàng tức giận mắng to:
"Thế tử gia, lại là ngươi, lần nào cúng (cũng) là ngươi! Tại sao lần nào cúng (cũng) cho ta xuống đất.."
"Bởi vì ta là Uy Viễn đại tướng quân, làm sao có thể ngồi xuống đất được?"
Nói xong, Lý Tử Kính cười ha hả không ngừng. Hắn vươn tay muốn đỡ Phương Hoa đứng lên, nhưng lại bị nàng tức giận gạt phắt ra.
Cả căn phòng đang đầy e ấp, thẹn thùng liền trong nháy mắt tràn ngập mùi cô tịch..
Thế tử gia nếu quả thật có thể liệu sự như thần thì không nên chen chúc với Hoa biểu muội trên cùng một băng ghế.