Giang Uyển Nhu càng ngày càng không quen tôn tử, hành vi của Lý Tử Kính khiến cho nàng nhìn rất không quen.
"Tử Kính, ta thấy ngươi suốt ngày vòng quanh Hoa nhi, là chỗ nào có vấn đề?" Giang Uyển Nhu cho là mình nói vậy cũng đã nể mặt lắm rồi, nàng vốn còn định nói sao hắn lại giống một con chó đực đang động dục? Nhưng nói vậy thì chẳng phải cháu gái mình cũng là chó cái hay sao? Cũng không thỏa đáng.
Thế tử gia bị nhìn thấu hành vi, hắn ngượng chín mặt, khóe miệng giật giật, nghẹn họng đáp lời: "Đâu có?"
"Trong lòng ngươi tự biết rõ ràng, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi một câu, Hoa nhi còn nhỏ, chỉ sợ gia nương nàng lo lắng, sẽ không gả nàng sớm cho ngươi." Giang Uyển Nhu mong muốn tôn tử phải chuẩn bị sẵn tâm lý, để tránh khỏi thất vọng nhiều.
"Còn có người mười ba tuổi liền kết hôn, Hoa biểu muội qua năm nay chẳng phải đã mười sáu hay sao?" Nhắc tới đề tài này, sắc mặt Lý Tử Kính ngưng trọng hơn.
Giang Uyển Nhu không muốn vòng vo, nói trắng ra là: "Sợ là sinh con quá sớm, chuyện như vậy lại không thể đảm bảo, cho nên sau khi nghị thân cũng có thể sẽ thư lại hai năm, chỉ sợ phải đến khi nàng mười bảy tuổi, ngươi mới có thể rước qua cửa."
Bây giờ nhìn thấy lại không thể đụng vào, hắn đã rất thống khổ, nếu sau khi kết hôn vẫn không thể chạm vào, Thế tử gia tự hỏi hắn không thanh cao được như vậy. Chẳng qua thế nhân đều nói, nữ tử sinh con sớm quá, đối với hài tử và thân thể cũng không tốt, điều này hắn cũng phải suy nghĩ cho kỹ.
"Phương thức tránh thai cũng có rất nhiều loại, cùng lắm thì, thời gian nguy hiểm tôn tử không chạm vào là được." Cùng tổ mẫu đàm luận những thứ việc tư như thế này, Lý Tử Kính cũng ngượng ngập không tự nhiên, nhưng hắn càng không thể chịu đựng được chuyện hơn một năm sau mới có thể đưa Hoa biểu muội về nhà.
"Quá nhỏ, cũng không thích hợp làm việc này, nói chung ngươi phải khắc chế!" Giang Uyển Nhu biết tuổi trẻ khí thịnh, muốn khuyên bọn họ kiềm chế những thứ này là chuyện cực kỳ khó khăn.
Quá nhỏ cũng không thể làm sao? Thế tử gia hoảng hốt, nếu làm thì sẽ như thế nào? Hắn rất muốn hỏi, chỉ là nếu hỏi ra như vậy, hắn liền biến thành tội nhân cho mọi người chỉ trích.
Lý Tử Kính trong nháy mắt cho là mình nên đi mua chút sách thuốc đọc xem, nếu loại chuyện tư mật này cũng phải mang ra bàn luận với người khác, hắn sẽ bị cười đến rụng răng, uy phong Uy Viễn Đại tướng quân cũng mất sạch không còn sót lại chút gì.
"Nói chung, trong lòng ngươi phải có chuẩn bị, nếu không thể lập tức thành hôn, cũng không cần hao tổn thời gian ở Kinh Châu, cứ làm việc khác của ngươi, đến thời gian thành hôn ngươi lại trở lại cưới Hoa nhi là được." Giang Uyển Nhu nhìn bộ dạng tôn tử mấy hôm nay, trong lòng khó tránh khỏi sẽ có chút bất mãn, cái bộ dạng này của hắn mà chờ thành hôn xong còn không phải mỗi ngày đều ôm thê tử vào trong ngực? Hoa nhi vẫn còn quá nhỏ, thân thể còn đang phát triển, làm sao phụ mẫu con bé chấp nhận gả nó cho Tử Kính làm thê tử sớm như vậy đươc.
Nhưng nhìn vợ chồng son trước mắt ở chung càng ngày càng hòa hợp, bây giờ lại muốn chia cách hai nơi, chỉ sợ chúng sẽ đều đau buồn, từ xưa đến nay mọi sự khó mà hoàn hảo cả đôi a!
Nguyên bản Thế tử gia lòng tin tràn đầy đến Kinh Châu, nhưng nghe tổ mẫu nói xong, mặt hắn đều xụ xuống.
Hắn liếc mắt nhìn Hoa biểu muội đang ở ven đường cách đó không xa ngửi hoa dại, một cái nhăn mày một tiếng cười, trong lúc giở tay nhấc chân, dáng vẻ này còn chưa phải thiếu nữ trưởng thành? Nếu là nẩy nở hết, sẽ là bộ dáng chói mắt lóa mắt như thế nào đây? Thế tử gia rất lo lắng, vô cùng lo lắng, nếu không đặt nàng ở trước mắt mà trông chừng thật kỹ, hắn sao ngủ ngon cho được!
Lý Tử Kính nhớ đến hôn phối trong gia tộc, rõ ràng Hà công chúa gả cho nhị nhi tử Trình quốc công năm mười tuổi, lúc ấy vẫn còn là đứa bé, theo quy định mười lăm tuổi mới có thể viên phòng; Trường Tôn hoàng hậu mười ba tuổi gả cho hoàng thượng, mười tám tuổi mới sinh con, cũng là có lo lắng này.
Còn muốn nói đến Trường Tôn hoàng hậu ba mươi sáu tuổi liền hoăng, có phải bởi vì quá sớm thành hôn hay không? Liệu có phải người ta tung tin vịt là chết vì bệnh phụ nữ, không phải là do có quan hệ nam nữ quá sớm? Lý Tử Kính càng nghĩ càng thêm thấy kinh khủng, hắn nếu thật sự yêu thương Hoa biểu muội, hắn nên chờ nàng lớn lên.
Lý Tử Kính tinh thần hoảng hốt đi tới bên người Hoa biểu muội, Phương Hoa tươi cười dịu dàng nhìn Thế tử gia: "Đang suy nghĩ gì?"
"Nếu a gia ngươi không cho chúng ta thành thân quá sớm, ngươi sẽ làm sao?" Lý Tử Kính hỏi Hoa biểu muội, hắn muốn nghe một chút ý nghĩ của nàng, có lẽ tâm tình hắn sẽ tốt hơn.
Phương Hoa nghẹo đầu suy tư một lúc mới trả lời: "Khuyên (Nguyên) lời phụ mẫu."
Là làm theo y nguyên lời phụ mẫu? Hay là khuyên nhủ phụ mẫu? Hai ý này khác biệt khá lớn. Lý Tử Kính khổ sở nhìn Hoa biểu muội, hắn không biết nếu lại hỏi nàng tỉ mỉ hơn chút, nàng có tức giận hắn lại nghe bậy đoán bạ hay không?
Nhìn biểu tình Thế tử gia phức tạp, Phương Hoa chỉ cho rằng bản phận của con cái là nghe theo ý tứ cha mẹ, dù sao thì ít nhất gia nương có công sinh dưỡng nàng lớn lên, những thứ hiếu thuận cơ bản như vậy nàng nhất định phải tuân thủ.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phương Hoa tràn ngập chăm chú, quay sang Thế tử gia nói: "A gia sẽ không ngại (hại) ta."
"Sẽ không e ngại chúng ta?" Hoa biểu muội hẳn là rất hiểu tâm ý của nhạc phụ, nếu nàng nói nhạc phụ sẽ không gây trở ngại, vậy hẳn là hôn ước sẽ không có trở ngại!
Phương Hoa gật đầu, nàng cũng muốn chờ thêm một năm, một năm rưỡi nữa mới thành thân, nếu lập gia thất lúc này, mà theo tính tình Thế tử gia như vậy, hắn sẽ hạn chế nàng làm rất nhiều chuyện.
Lý Tử Kính cười cười, nhịn không được sờ sờ mái tóc Hoa biểu muội, hiếm có thấp giọng nhẹ nhàng nói: "Ta sẽ thử khắc chế bản thân trong vòng một năm cố gắng không chạm vào ngươi."
Xem ra hai người đã có chung nhận thức, Phương Hoa nghĩ thư hiệp nghị hai người viết là nửa năm tới một năm mới thành hôn, Thế tử gia chắc là đặt ra hôn kỳ ở một năm, Vì vậy gật đầu cho Lý Tử Kính một nụ cười cổ vũ.
"Tổ mẫu nói ta suốt ngày chạy theo ngươi, đều mất hết uy phong tướng quân." Cũng hiếm có đại tướng quân nào lại tự giễu nói như vậy.
Phương Hoa đong đưa thân thể, làm ra vẻ nữ nhân xấu hổ, cúi đầu kêu hai tiếng: "Cứ như cầy (chó) con."
Cũng may Hoa biểu muội không tiếp tục học tiếng sủa, đây cũng không phải đặc sản Mân Châu, Lý Tử Kính vui vẻ đến cười ra tiếng: "Ta nếu là chó con, ngươi chẳng phải là con chó con cái?"
Ai nha! Cái này mắng chửi người lại thành mắng mình, Phương Hoa giả bộ tức giận giơ đôi bàn tay trắng như phấn đánh nhẹ Thế tử gia, một chưởng kia đánh vào người, hắn lại thấy trong lòng ngọt như đường.
Giang Uyển Nhu nhìn hai người liếc mắt đưa tình, chỉ cảm thấy chướng mắt, nhưng trong lòng vẫn thấy vui vẻ thay bọn họ, chỉ là nếu bọn họ cần xa nhau một thời gian, vậy không biết sẽ đau buồn thế nào.
Qua sông Tiềm, là cách Kinh Châu không xa.
Càng gần quê nhà, Phương Hoa càng phấn chấn tinh thần, không đi xe ngựa mà cỡi ngựa bôn ba.
Sông Tiềm là một góc đất thấp Vân Nam, hai vị ca ca của Phương Hoa được a gia phân phó, tới trước đón tiếp cô tổ mẫu, muội muội cùng với muội phu tương lai, hai người đã ở đây chờ một đêm.
Nhìn Hoa biểu muội đột nhiên đi nhanh hơn, đến chỗ hai thanh niên xa lạ thì Lý Tử Kính cảm thấy trong miệng chua mãnh liệt, tựa hồsắp phải phun ra một ngụm máu!
Hắn theo sát ở phía sau, tránh cho lại có đối thủ thanh mai trúc mã nào đó nhảy ra ngáng chân mình.
"Đại cô, nhị cô (đại ca, nhị ca) !" Nhìn thấy thân nhân xa cách đã lâu, Phương Hoa phá lệ hưng phấn, vội vàng nhảy xuống ngựa, thay phiên nắm tay hai vị ca ca ngay tại cửa.
Lý Tử Kính thấy mình sức vóc mình hơn đối thủ kha khá, khẳng định chính mình có thể một lần ứng phó hai người là dễ dàng. Vóc người hai người này so với Tử Thiện cũng không khác lắm, mặc dù trông rắn chắc, nhưng so với Thế tử gia thì vẫn nhỏ bé hơn.
"Hoa biểu muội, hai vị này là.." Lý Tử Kính bày ra khí phách Uy Viễn Đại tướng quân, lạnh lùng lễ độ gật đầu với hai nam nhân trẻ tuổi.
"Là bác!" Phương Hoa dừng một chút, phát hiện mình đang dùng tiếng Tương nói, liền vội vàng đổi thành giọng kinh thành: "Ngoắc ngoắc!"
Lý Tử Kính: "..."